Chương 1048: Khả Khả đưa thiệp mời.
Thiệu Thanh Viễn tỏ vẻ: "..." Vẫn là nhạc mẫu tốt.
Dương Liễu đã tự mình sinh ba đứa con nên trên phương diện này rất có kinh nghiệm, lại còn là mẹ cô. Chăm sóc cô cũng rất tận tâm tận lực.
Bà cũng không quá gây áp lực chuyện không cho cô đi ra ngoài. Thỉnh thoảng sẽ cùng cô đi dạo xung quanh, nhưng những nơi có nhiều người sẽ không được đi.
Chỉ có điều cứ như vậy, tiểu cô nương Khả Khả cũng có chút nhàm chán.
Ngay từ đầu con bé còn có chút hào hứng phấn khởi. Cả ngày quấn lấy Cố Vân Đông. Còn đặc biệt tìm hạ nhân trong phủ học nấu những món ăn cho thai phụ.
Nhưng đứa trẻ ở độ tuổi này lại thích nhất là vui đùa. Cho dù con bé thích xuống bếp thì thỉnh thoảng cũng muốn tụ tập cùng bạn bè chơi đùa đấy.
Chẳng qua là Khả Khả không nói, lần trước lúc Đái phu nhân dặn dò mẹ, cô bé đã ở bên cạnh nghe được. Đây là kinh thành không phải phủ Tuyên Hoà cho nên phải thận trọng từ hành động đến lời nói, không thể tùy ý đi ra ngoài.
Có điều con bé không nói, Cố Vân Đông cũng có thể cảm nhận được.
Qua vài ngày đã gọi Khả Khả đến: "Nơi đây tuy không phải phủ Tuyên Hoà, nhưng ở kinh thành này không phải muội cũng có nhiều bạn sao? An Ninh ở đây, tiểu quận chúa cũng ở đây, nếu nhớ các nàng, muội có thể tìm bọn họ để chơi."
Khả Khả ngẩn người, có chút ngơ ngác nói: "Thế nhưng muội không biết bọn họ đang ở đâu."
"Muội không biết nhưng đại tỷ biết rõ nha, thế này nhé, bây giờ muội quay về viết thiệp mời, mời các nàng đến đây chơi, thế nào?"
Đôi mắt Khả Khả chợt sáng lên: "Có thể không?"
"Đương nhiên là có thể."
"Thiếp mời đó viết như thế nào ạ?"
Cố Vân Đông đưa cô bé đến thư phòng, dạy cô bé cách viết thiệp. Sau đó giao cho Thiệu Võ, để hắn đưa đến Tần phủ và Quận vương phủ.
Khả Khả lật đật chạy đến cửa ra vào, tận mắt nhìn cho đến khi bóng lưng của Thiệu Võ biến mất khỏi hẻm Hợp Thái mới dần quay người lại.
Sau đó con bé bắt đầu ngồi trong sân chờ đợi.
Con bé hẹn An Ninh và tiểu Nguyệt ngày kia gặp mặt, đại tỷ nói phải cho các nàng một chút thời gian. Có thể các nàng còn có việc khác, cũng có thể không đến được.
Tuy rằng từ giờ đến đó vẫn còn hai ngày, nhưng Khả Khả đã cảm thấy vô cùng phấn khích. Ngày hôm sau bắt đầu suy nghĩ sẽ chuẩn bị cho bạn bè những món gì.
Cùng lúc đó, ở phủ Linh Châu cách đây ngàn dặm xa xôi, cũng có một người dáng vẻ mệt mỏi đã tới bến tàu.
Thiệu Văn chạy với tốc độ cũng không nhanh, tuy rằng hắn đến đảo Lâm Tầm từ sớm. Nhưng ý chỉ của Hoàng Thượng chưa tới, hắn cũng không thể nào đưa hai huynh muội Cao gia ra ngoài.
Bước lên thuyền đi đến đảo Lâm Tầm, Thiệu Văn không nhịn được mà thở ra một hơi.
Đợi đến khi thuyền cập bến, thời gian vẫn còn sớm, hắn đi tìm khách điếm cất đồ đạc trước, rồi lập tức đi đến doanh trại tìm Phàn tướng lĩnh, nghe ngóng tình hình.
Vừa hỏi đã biết ngay ý chỉ ở kinh thành vẫn chưa đến, xem ra người truyền chỉ đúng là chậm như rùa bò.
Nhưng mà cũng đúng, huynh muội Cao gia không phải là nhân vật quan trọng gì, người truyền ý chỉ cũng sẽ không coi trọng.
Cũng may Thiệu Văn đến lúc này, Phàn tướng lĩnh cũng biết về chuyện này sớm hơn, hắn có chút hoảng hốt: "Hoàng Thượng thật sự có thể ân xá cho bọn chúng chứ?"
"Đây là đại nhân của bọn ta dùng công lao đổi lấy."
Trong lòng Phàn tướng lĩnh bắt đầu một lần nữa cân nhắc địa vị của Thiệu Thanh Viễn và Vĩnh gia quận chúa ở kinh thành, hắn lần đầu nghe đến chuyện này.
n huệ của Hoàng Thượng còn có thể mặc cả, khiến Hoàng Thượng thay đổi ý định?
Trong lòng Phàn tướng lĩnh đã rõ, nhiệt tình chu đáo đối đãi Thiệu Văn: "Để ta gọi người đưa huynh muội Cao gia đến doanh trại, đợi đến khi thánh chỉ đến, Thiệu tiểu ca lập tức có thể dẫn người đi."
Thiệu Văn suy nghĩ lắc đầu: "Không cần để mai ta tự đi một chuyến đến thôn Nam Nhai, lần này đi đến đây đại nhân của ta vẫn có chút chuyện muốn làm."
Còn chuyện khác muốn làm, chính là giúp La Kỳ bán nhà.
Ngày hôm sau Thiệu Văn trực tiếp đi tới thôn Nam Nhai, đi cùng hắn còn có hai binh lính trong doanh trại.
Huynh muội Cao gia không biết Thiệu Văn, chỉ sợ ngay từ đầu cũng sẽ không tin lời Thiệu Văn nói, có người đi theo cũng thuận tiện hơn.
Hai binh lính này là người lúc trước tới gõ cửa La gia làm chỗ dựa cho bọn chúng, có không ít thôn dân ở thôn Nam Nhai nhận ra bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ lại xuất hiện trong thôn, hơn nữa đi thẳng đến cửa nhà huynh muội Cao gia, ai nấy đều vô cùng tò mò.
Hai binh lính kia cũng không để ý tới ánh mắt của các thôn dân, vừa đi vừa nói với Thiệu Văn về tình huống của huynh muội Cao gia.
“Hơn nửa năm trước, khi quận chúa và Thiệu đại nhân rời đi, bảo chúng ta giúp chiếu cố huynh muội Cao gia một chút. Nhưng mà cả hai huynh muội đều rất hiểu chuyện, đại nhân chúng ta vốn còn muốn giúp bọn chúng tìm chút việc làm ở gần doanh trại, bọn chúng đã cự tuyệt, nói muốn tự lực cánh sinh. Chúng ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm tình hình của bọn chúng, biết chúng không gặp phải khó khăn gì, nên cũng tùy ý bọn chúng.”
Thiệu Văn cười nói: “Tâm ý của Phàn tướng lĩnh, đại nhân nhà chúng ta đã biết, đa tạ.”
Hai binh lính xua xua tay: “Thiệu tiểu ca khách khí, bên này, mời.”
La gia ở ngay trước mắt, cửa viện còn mở, Cao Tử không ở nhà, đã đi lên núi hái thuốc, trong nhà chỉ có Cao Nha.
Nhìn thấy ba người ngoài cửa, Cao Nha ngẩn người, vội vàng ra tiếp đón.
Thiệu Văn vào sân, hơi liếc mắt đánh giá đôi chút đã biết này nửa năm nay, cuộc sống của huynh muội Cao gia chắc không quá tệ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, hai binh sĩ bên kia đã nói rõ thân phận và ý định của Thiệu Văn.
Cao Nha nghe đến chấn kinh, không dám tin nhìn Thiệu Văn.
Thiệu Văn vẫy tay với cô bé, vừa định nói chuyện, Cao Nha lại đột nhiên cất bước bỏ chạy, trực tiếp xông ra ngoài.
Thiệu Văn: “……” Làm sao vậy?
Cao Nha chạy được một đoạn, lại lập tức quay trở lại, trên mặt đỏ bừng, mang theo một tia ngượng ngùng nhìn Thiệu Văn: “Công, công tử, xin lỗi, ta nhất thời quá kích động, cảm giác không chân thực, theo bản năng muốn đi tìm ca ta.”
Sau khi lao ra ngoài, gió lạnh thổi qua, Cao Nha lập tức thanh tỉnh, ý thức được trong nhà vẫn còn khách, lại vội vàng chạy về, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Thiệu Văn buồn cười: “Không có việc gì không có việc gì, chúng ta ở đây chờ ca ca ngươi trở về là được.”
“Vậy, ta đi châm trà cho mọi người.” Cô bé vội vàng chạy vào trong nhà, nhóm bếp nấu nước pha trà.
Trong nhà còn có lát gừng, trời lạnh, uống chút trà gừng để xua lạnh, ca ca đã dạy cô bé.
Cao Nha bưng trà ra, còn có chút hoảng hốt, cô bé liều mạng khắc chế cảm xúc của mình, nuốt nước miếng, hỏi lại một lần: “Ta và ca ca thật sự được tha tội, có thể rời khỏi đảo Lâm Tầm sao?”
“Đúng vậy, là sự thật.”
Cao Nha mím môi, yên lặng cười.
Không bao lâu, Cao Tử cũng mang thảo dược trở về, biết được lý do Thiệu Văn đến, cả người đều si ngốc.
Đời này hắn cũng không nghĩ tới có thể rời khỏi nơi này, chỉ hy vọng tương lai em gái mình có cơ hội ra khỏi đảo Lâm Tầm.
Nhưng hôm nay, bất ngờ này giống như bánh nướng trực tiếp từ trên trời giáng xuống, đập đầu óc hắn đến choáng váng, có chút không thể tin được.
Thiệu Văn biết bọn chúng cần thời gian để tiêu hóa, nên chỉ lẳng lặng uống trà, chờ đến khi Cao Tử phản ứng lại, hắn mới bắt đầu nói đến chuyện nhà cửa.
Cao Tử tỏ vẻ, việc này có thể giao cho hắn.
Nhưng mà, tin La gia muốn bán viện được truyền ra, toàn bộ thôn Nam Nhai đều ngây dại.