Chương 1049: Thôn Nam Nhai khiếp sợ
Viện La gia không phải là nơi huynh muội Cao gia đang sống sao? Vì sao bây giờ lại muốn bán?
Nếu căn nhà này bán đi, vậy huynh muội Cao gia sẽ sống ở đâu?
Người dân thôn Nam Nhai đều đang bàn luận sôi nổi, đặc biệt là Dư thẩm bên cạnh nhà La gia, nghe được càng cau chặt mày, trực tiếp tìm Cao Tử hỏi: “Viện này sao lại phải bán đi? Các ngươi không sống ở đây nữa sao? Muốn dọn đến thị trấn hay như thế nào. Nhưng mà cho dù các ngươi không ở nữa, viện này cũng không thể bán, cái nhà này tốt xấu gì cũng là của La gia.”
La gia chính là La Kỳ, lúc trước một nhà ba người bọn họ ở trong viện này, La Kỳ rất yêu quý căn nhà này.
Cao Tử gãi đầu, khờ khạo nói: “Ta biết, kỳ thật viện tử này là La Kỳ nói muốn bán. Hôm qua có công tử đến để truyền lời.”
Cao Tử cũng không dám nói với bọn họ rằng hai huynh muội sắp rời khỏi đảo Lâm Tầm, dù sao ý chỉ vẫn chưa truyền tới đây, nói trước lỡ như có biến cố thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng hắn vừa nói là ý của La Kỳ, Dư thẩm lại trầm mặc, ánh mắt nhìn Cao Tử mang theo một tia đồng tình.
Cho nên, là La Kỳ muốn thu hồi lại căn nhà này? Vậy huynh muội Cao gia về sau phải làm sao?
Dư thẩm thở dài một hơi, nhưng cũng không thể giúp được gì, thôn Nam Nhai này ai mà không phải chịu khổ chứ?
Nhưng cũng bởi vì tất cả mọi người đều nghèo, cho nên ngôi nhà này thực sự không dễ bán.
Căn nhà nằm ở thôn Nam Nhai, cũng không phải ở thị trấn, vị trí không tốt.
Hơn nữa phòng cũng không lớn, nếu thực sự có tiền dư dả, còn không bằng tự mình xây.
Cho nên sau hai ngày chờ đợi, ngay cả một người đến hỏi cũng không có. Huynh muội Cao Tử có chút ủ rũ, nhưng Thiệu Văn vẫn ở đó, hiện tại không mua cũng không sao, qua mấy ngày nữa sẽ có người đến mua.
Quả nhiên, ngày hôm sau, cuối cùng người đọc ý chỉ cũng đã đến đảo Lâm Tầm.
Ý chỉ truyền tới trong tay huynh muội Cao gia, hai huynh muội hơi sửng sốt, quá vui mừng mà khóc lên, nửa ngày không nói nên lời.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp thôn Nam Nhai, các thôn dân đều sợ đến ngây người, sau khi La Kỳ rời đi, huynh muội Cao gia cũng sắp rời đi? Hơn nữa bọn chúng còn được Hoàng Thượng đặc xá, vô tội phóng thích?
Chẳng trách La gia muốn bán nhà, chờ một chút, bán nhà??
Chẳng mấy chốc đã có người đặt sự chú ý lên căn nhà kia, đầu tiên là La Kỳ, sau đó là huynh muội Cao gia, vậy nhà kia chính là phúc.
Mua, phải mua.
Chờ đến khi huynh muội Cao gia nhận xong ý chỉ trong doanh trại, cũng ở trấn trên nghỉ tạm một đêm khi trở về đã nhìn thấy trước cửa viện có rất nhiều người đứng.
Không chỉ có người dân thôn Nam Nhai, còn có thôn bên cạnh, cùng với người trấn trên, ai nấy đều ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.
Nếu không phải Thiệu Văn và hai binh lính đứng bên cạnh hai huynh muội, chỉ sợ những người này đã nhào đến đây.
Đều là hàng xóm láng giềng, Cao Tử mời mọi người vào.
Biết được ý định của mọi người, Cao Tử trầm mặc hồi lâu.
Có người bán nhà, vốn dĩ ai ra giá cao thì sẽ được, nhưng ý của Cố Vân Đông và La Kỳ đều hy vọng có một người có thể yêu quý căn nhà, cũng là người đáng tin cậy mua nó, giá nhà có cao hay không cao cũng không sao cả.
Nhưng nơi này là thôn Nam Nhai, dù nói là đắt, cũng là rất đắt.
Sau khi chọn lựa nửa ngày, cuối cùng Cao Tử chọn ra một gia đình ở thôn bên cạnh, bán nhà cho bọn họ.
Người nhà này đều thành thật an phận, bị liên lụy mới bị sung quân tới nơi này, gia đình cũng hòa thuận. Ngôi nhà ban đầu của bọn họ quá nhỏ, có nhiều người nên không ở đủ. Nếu không phải bọn họ không nghe được tin tức, thì hai ngày trước nghe thôn Nam Nhai có bán nhà ở, có khả năng bọn họ đã tới đây.
Nhưng ngay khi hai bên chuẩn bị sang tên, cha mẹ Cao lại tìm tới cửa.
Cha mẹ Cao sợ Thiệu Văn và quan binh trong doanh trại, nhưng sợ đến đâu cũng biết bỏ lỡ cơ hội lần này, khả năng sau này cũng chỉ có thể chết ở đảo Lâm Tầm.
Bởi vậy sau khi hai người suy nghĩ nhiều lần, vẫn tìm tới yêu cầu Cao Tử dẫn bọn họ rời đi.
Cao Tử: “……” Cuối cùng bọn họ đánh giá năng lực của đứa con trai này đến mức nào vậy?
Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
Cha Cao không vui: “Nếu Hoàng Thượng đã đặc xá tội cho các ngươi, vậy chứng tỏ tội danh của ta cũng không thành lập, ta đương nhiên cũng có thể rời khỏi đảo Lâm Tầm.”
Thiệu Văn đứng ở một bên: “Cao lão gia nói sai rồi, Hoàng Thượng đặc xá cho Cao Tử và Cao Nha, bọn họ có hộ tịch và thân phận mới, đã không còn liên quan đến Cao lão gia. Cao lão gia phạm tội, đương nhiên phải gánh vác hậu quả.”
“Cái gì mà không liên quan tới ta, đây là con trai và con gái của ta? Làm sao có thể không có quan hệ với ta chứ?” Cha Cao không nói với Thiệu Văn, ông ta nhìn chằm chằm vào Cao Tử: “Trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của ta, ngươi là con trai ta, ta là cha của ngươi. Nếu ngươi dám bỏ mặc ta thì ngươi chính là đồ bất hiếu, không phải ngươi có quan hệ tốt với vị Thiệu đại nhân kia sao? Ngươi đi cầu hắn, cầu xin hắn cũng đưa chúng ta đi.”
Cao Tử cảm thấy cha mình càng ngày càng hồ đồ, lời nói như thế này cũng có thể nói ra được.
Hắn mím môi, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Được, vậy cha cứ ở trên đảo chờ, chờ ta trở về kinh thành, ta sẽ tìm Thiệu công tử cầu tình, sau đó phái người tới đón cha.” Chờ đi, chờ đến chết già.
Cha Cao: “Ngươi viết phong thư gửi về không phải tốt rồi sao? Ta ở đây chờ, phải chờ tới khi nào? Lỡ như ngươi đi rồi sẽ không quay lại, lão tử biết tìm ai?”
“Thích tìm ai thì tìm người đó, năm đó ta và muội muội tuổi còn nhỏ bị các ngươi đuổi đi, ông bỏ mặc để hai huynh muội chúng ta tự sinh tự diệt, ngược lại bây giờ không biết xấu hổ nói chúng ta lo cho ông. Ta nói cho ông biết, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, ta sẽ không quan tâm đến ông, ông đi đi.”
Cao Tử duỗi tay đẩy cha Cao ra ngoài, cha Cao bị đẩy đến lảo đảo: “Ngươi là đồ bất hiếu, lão tử đánh chết ngươi.”
Nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay, đã bị hai binh lính kia trực tiếp lôi ra ngoài.
Mẹ Cao từ đầu tới cuối chưa nói một câu nào, bà ta là mẹ kế, vốn đã đối xử với hai huynh muội Cao gia không tốt, cũng không dám nói nhiều lời, sợ bọn họ mang thù, cho nên chỉ để cho cha Cao chắn phía trước.
Ai ngờ cha Cao này không dùng được, đến nước này rồi, chưa nói đến việc thay đổi thái độ ôn tồn, ngược lại còn mang tư thái người làm cha vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc này mới bị người ta đuổi ra ngoài.
Mẹ Cao hung hăng dậm chân, lập tức đuổi theo.
Trong viện cuối cùng cũng yên tĩnh, Cao Tử và người nhà kia tiếp tục xử lý sang tên.
Sau khi xử lý xong, không muốn phát sinh nhiều chuyện, hôm đó hắn cùng Cao Nha thu thập hành lý của mình, chuẩn bị chuyển đến trấn trên.
Những thứ khác ngược lại còn tốt, chủ yếu là Cao Tử hái chút thuốc, đều đã chế tạo xong nên có chút luyến tiếc khi bỏ lại.
Nhưng không để lại, hắn căn bản không thể mang đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho những bạn nhỏ khác một ít đồ dùng hằng ngày, chỉ mang theo một vài loại dược liệu trân quý.
Cuối cùng, dưới sự lưu luyến không rời của một đám tiểu đồng bọn, hai huynh muội bước lên xe ngựa dừng ở cổng thôn, rời khỏi thôn Nam Nhai.
Tới ngày hôm sau, Thiệu Văn dẫn bọn chúng tới cáo từ Phàn tướng lĩnh, lên thuyền ở bến tàu, con thuyền dần dần rời khỏi đảo Lâm Tầm.
Thấy nơi mình sinh sống nhiều năm như vậy chậm rãi rời khỏi tầm mắt, tâm tình hai người Cao Tử và Cao Nha rất phức tạp, nặng nề thở ra một hơi.
Tạm biệt, đảo Lâm Tầm.
Sau này, nếu có cơ hội, bọn họ sẽ quay lại nhìn một chút.