Chương 1050: Kiều Kim Thủy đã chết
Thiệu Văn dẫn bọn chúng đến huyện Giang Lăng, hắn còn có việc phải đến phủ Linh Châu một chuyến.
Trước khi đến, Thiệu Văn được Tống Đức Giang nhờ vả mang theo chút đồ cho Kiều Kim Thủy đang ở phủ thành.
Sau khi Kiều Kim Thủy tỉnh lại, đám người Bạch Ung không quản hắn nữa, hắn làm ra chuyện như vậy, tuy rằng về sau xem như lập công chuộc tội, thú nhận Tuân thị là người chủ mưu đứng sau màn, nhưng hắn rắp tâm bất lương cũng là sự thật.
Bạch Ung trục xuất hắn ra khỏi sư môn là đã đối xử nhân từ với hắn.
Từ nay về sau, Kiều Kim Thủy và Bạch phủ không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Dù sao chính hắn là đại phu, nếu đã tỉnh lại, vậy độc trong cơ thể hắn, tự hắn hoàn toàn có năng lực thanh trừ sạch sẽ.
Hiện tại Kiều Kim Thủy đang ở phủ Linh Châu.
Mà trước kia quan hệ giữa Tống Đức Giang và Kiều Kim Thủy cũng không tồi, tính ra, Kiều Kim Thủy có thể được Bạch Ung chỉ dạy, trở thành đệ tử ngoại môn của Bạch Ung là do Tống Đức Giang dẫn dắt.
Biết hắn làm ra chuyện làm nhục sư môn, Tống Đức Giang không chỉ thất vọng và đau lòng, mà càng thêm sự tự trách cùng áy náy.
Ông ấy không thể rời kinh thành để gặp Kiều Kim Thủy, biết được Thiệu Văn muốn tới đây nên nhờ hắn trả lại những thứ mà Kiều Kim Thủy để lại cho hắn ta, nhất đao lưỡng đoạn với nhau, còn nói Thiệu Văn mang đến cho hắn hai câu nói.
Thiệu Văn đáp ứng, bởi vậy sau khi đón huynh muội Cao gia, hắn trực tiếp tới phủ thành tìm người.
Theo địa chỉ đi vào cửa Kiều gia, Thiệu Văn đang định đi tới gõ cửa, mũi lại hơi nhúc nhích, mày cũng nhíu lại.
Mùi này……
Sắc mặt hắn ngưng trọng lại, bước chân hơi di chuyển, như không có việc gì đi ngang qua cửa chính.
Người ngoài nhìn vào, giống như Thiệu Văn chỉ đi qua cửa Kiều gia.
Nhưng mà, chờ đến khi Thiệu Văn vòng qua cửa lớn, đi tới cửa sau, hắn lại nhìn trái nhìn phải, động tác nhanh nhẹn leo lên tường, trực tiếp nhảy vào trong sân.
Quả nhiên, sau khi vào sân, mùi này lại nặng hơn một chút.
Hắn thật cẩn thận đi vào trong phòng, nhà chính không có ai, nhưng mùi càng nặng hơn.
Cho đến khi đi tới cửa phòng, thần sắc Thiệu Văn mới trầm xuống, đẩy cửa phòng ra.
Ngay sau đó đã nhìn thấy Kiều Kim Thủy nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, không chút động tĩnh.
Kiều Kim Thủy…… Đã chết rồi sao?
Thiệu Văn tiến lên xem mạch, nhìn thấy tình trạng của hắn ta, sắc mặt hơi biến đổi.
Xem tình hình này, Kiều Kim Thủy đã chết ít nhất năm ngày.
Năm ngày, chẳng trách mùi hôi đã truyền tới ngoài sân.
Cũng bởi vì đang mùa đông, thời tiết lạnh, nếu là giữa mùa hè, hai ngày đã có thể làm cho người bên ngoài phát giác.
Từ nhỏ, mũi Thiệu Văn đã đặc biệt nhạy mùi, hơn nữa hắn biết sau khi người chết sẽ phát ra loại mùi hôi thối này. Cho nên vừa rồi lúc đi tới cửa viện, hắn đã cảm giác được có gì đó không đúng.
Nhưng Kiều Kim Thủy là đại phu, cho nên viện này còn bày không ít dược liệu, các loại hương vị hỗn tạp ở cạnh nhau, ngược lại khiến loại mùi thối rữa này phai nhạt đi, đây cũng là nguyên nhân làm cho người ngoài trong khoảng thời gian ngắn không thể ngửi ra.
Tại sao Kiều Kim Thủy lại chết chứ?
Thiệu Văn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cẩn thận kiểm tra bộ dạng của hắn, sau một lúc lâu, lông mày nhíu chặt.
Kiều Kim Thủy trúng độc mà chết, hơn nữa không phải là độc bình thường.
Chỉ là, độc này là do ai hạ?
Thiệu Văn khẽ cắn môi, hắn không muốn từ bỏ ý định, nếu là bị người khác hại chết, vậy tất nhiên cũng sẽ có manh mối lưu lại mới đúng.
Hắn bắt đầu tìm kiếm đồ đạc trong phòng, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được.
Thiệu Văn nhíu mày, khuôn mặt nghiêm trọng bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Đúng rồi, Kiều Kim Thủy bị người hại chết, vậy nơi này có thể không phải là hiện trường đầu tiên, nơi bị sát hại có thể ở nơi khác.
Thiệu Văn đi ra khỏi phòng, tìm kiếm trong mấy phòng khác, cuối cùng đi tới thư phòng.
Qua hồi lâu, cuối cùng ở một góc thư phòng, lật tới một quyển sách, nếp nhăn trên quyển sách kia rất mới, trên trang giấy có nếp nhăn kia bị hắn ta dùng móng tay viết ba chữ.
Đó là…… Tên.
Nhưng mà nhìn thấy tên này, đồng tử Thiệu Văn lại nhịn không được hung hăng co rụt lại.
Hắn nhanh chóng cất quyển sách kia, lại ở trong thư phòng tìm kiếm một phen, cầm hai đồ vật đi ra ngoài.
Chờ hắn đến đình viện, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh sột soạt, hình như có rất nhiều người lại đây.
Thiệu Văn không nói hai lời từ chỗ ban đầu đi ra ngoài, một khắc hắn đáp đất, cửa viện Kiều gia cũng bị người mở ra.
Thiệu Văn lặng yên không một tiếng động đi về phía trước, đi tới bên cạnh huynh muội Cao gia.
Sau khi Cao Tử nhìn thấy hắn, hơi phào nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Văn ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiệu Văn lắc đầu: “Trước tiên nhìn tình hình xem sao.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía sân Kiều gia, nhìn thấy những nha dịch quan phủ xông vào, không bao lâu sau, Kiều Kim Thủy bị vải trắng che đi, bị người từ bên trong nâng ra.
Người đứng đầu nha dịch vung tay: “Tránh ra tránh ra, nơi này phát sinh án mạng, ai cũng không được tới gần, đều tránh xa một chút, không nên phá hư hiện trường.”
Quần chúng vây xem vừa nghe thấy vậy, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Nhưng ngược lại có người lớn gan hỏi: “Quan gia, cái này, đã xảy ra án mạng là ý gì? Chẳng lẽ là Kiều đại phu đã xảy ra chuyện?”
“Đúng vậy, Kiều đại phu bị người khác đầu độc.” Nha dịch kia nhìn hắn một cái, sau đó cho người nâng thi thể rời đi.
Hắn vừa đi, đám người nhao nhao bàn tán.
“Sao lại thế này? Kiều đại phu làm sao có thể bị người ta hại chứ? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Khả năng chính là hôm nay, hôm qua ta còn nhìn thấy Kiều đại phu ra cửa, đi đến y quán Huệ Dân bốc thuốc mà.”
“Bốc thuốc? Chẳng lẽ dược kia có vấn đề?”
“Không thể nào, đó chính là y quán Huệ Dân đó.”
Thiệu Văn nghe thế, sắc mặt lập tức thay đổi. Kiều Kim Thủy đã chết, rõ ràng đã chết bốn năm ngày, nhưng hàng xóm láng giềng lại nói hôm qua vẫn còn thấy người.
Nói như vậy, sau khi Kiều Kim Thủy chết, hung thủ còn giả trang thành hắn ra ngoài?
Hơn nữa, bên trong còn liên quan đến y quán Huệ Dân.
Thiệu Văn cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng mang theo huynh muội Cao gia trở về khách điếm trước.
“Chúng ta có thể phải ở lại đây hai ngày, ta có chút việc phải làm, làm xong lại trở về kinh thành.”
“Văn ca, huynh có việc bận thì cứ đi đi, chúng ta không có việc gì. Nếu có thể giúp được, huynh cứ việc nói với chúng ta là tốt rồi.”
Thiệu Văn vỗ bờ vai của hắn, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi hắn tới đây, Thiệu Thanh Viễn đã chỉ cho hắn một cách đặc biệt để liên hệ với Bạch Hàng, để khi hắn gặp phải điều gì khó khăn, dùng tới cách này để liên hệ với Bạch Hàng, dù sao phủ Linh Châu cũng là căn cơ của Bạch gia.
Lúc này, vừa vặn dùng được.
Thiệu Văn rất nhanh đã liên hệ với tâm phúc của Bạch Hàng, lúc này là buổi sáng, tới buổi chiều, Bạch Hàng đã nhanh chóng thay hình đổi hình dạng tới gặp Thiệu Văn ở khách điếm.
Thiệu Văn nói với Bạch Hàng chuyện xảy ra trong nhà Kiều Kim Thủy, còn nói hung thủ đầu độc Kiều Kim Thủy, cũng giao quyển sách kia cho Bạch Hàng.
Bạch Hàng nhìn tên hung thủ, sắc mặt xanh mét, cất kỹ quyển sách, nói với hắn: “Ta biết rồi, bên này cứ giao cho ta, ngươi dẫn hai đứa nhỏ về kinh thành trước đi, nếu như bị Tuân gia phát hiện ngươi tới Kiều gia, chỉ sợ các ngươi sẽ không thể rời khỏi phủ Linh Châu. Lúc này Tuân gia thừa dịp ta trở về Bạch gia, lợi dụng cái chết của Kiều Kim Thủy muốn hắt bát nước bẩn lên y quán Huệ Dân, xem ra là không đợi được nữa. Vừa hay, ta chờ hắn.”