Chương 1051: Lo lắng cho Khả Khả
Thiệu Văn cũng biết năng lực của mình, ở chỗ trời xa đất lạ này, bên người còn dẫn theo hai đứa nhỏ, quả thật không tiện để ở lại.
Hắn lại cẩn thận nói rõ tình huống lúc trước trong nhà Kiều Kim Thủy cho Bạch Hàng, nhanh chóng quyết định dẫn hai huynh muội Cao Tử rời phủ Linh Châu.
Bạch Hàng cho người đưa bọn họ lên thuyền, ngồi thuyền tốc độ cũng nhanh hơn, hơn nữa bởi vì lần trước xảy ra chuyện hải tặc, đường thủy ngược lại càng thêm an toàn.
Sau khi Thiệu Văn rời đi, Bạch Hàng lập tức sai người gửi thư đến kinh thành, báo cho Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông tình huống bên này, cũng để cho bọn họ chú ý phòng bị người khác.
Ngay sau đó, bắt đầu đối mặt với thủ đoạn của Tuân gia đối phó y quán Huệ Dân.
Mà kinh thành bên kia nhận được thư của Bạch Hàng, đúng lúc Khả Khả hạ thiệp mời An Ninh và tiểu quận chúa tới.
Sáng sớm, Khả Khả hứng thú bừng bừng, chạy đến phòng bếp bắt đầu làm việc.
Dù sao cũng là lần đầu tiên trịnh trọng mời bạn tốt tới chơi như vậy, cô bé cũng không biết vì sao lại có chút khẩn trương.
Trước kia lúc ở phủ Tuyên Hòa, bằng hữu của cô bé phần lớn đều là con cái hàng xóm láng giềng, muốn chơi đùa, trực tiếp đến nhà người ta là được rồi, nào có chuyện đưa thiếp mời nghiêm túc như vậy?
Tuy nhiên, nó rất thú vị.
Lần đầu tiên đưa thiếp mời, Khả Khả tỏ vẻ lần sau cô bé muốn nhận được thiệp.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh leng keng loảng xoảng, Cố Vân Đông ưỡn bụng đi ngang qua đã nhìn thấy tiểu cô nương và La Kỳ đang làm sủi cảo.
Đừng nhìn Khả Khả tuổi còn nhỏ, nhưng hai tay lại rất khéo léo, việc nấu ăn cũng không có mấy lần thất bại. Sủi cảo kia tròn trịa giống như một thỏi bạc nhỏ, còn rất dễ thương.
Hôm qua La Kỳ trở về, từ khi biết hai cha con Đỗ Thiên Khánh ở ngoài thành, chân của Đỗ Mông lại không tiện, Đỗ Thiên Khánh cũng bắt đầu đến xưởng làm việc, cô bé kiên trì muốn ra ngoài thành chăm sóc Đỗ Mông.
Đỗ Thiên Khánh không đồng ý, nhưng La Kỳ cũng cách nói của riêng mình. Đỗ Thiên Khánh hiện tại là thân nhân duy nhất của cô bé, phụ thân hắn, sau này chính là ông nội ruột của mình. Ông nội bị gãy chân, cô bé là cháu gái, vốn dĩ nên ở bên cạnh tẫn hiếu.
Cô bé cũng không cần làm gì khác, bưng trà đưa nước cũng được.
Hơn nữa trước kia lúc Cổ Ngọc Văn sinh bệnh, cũng là La Kỳ chăm sóc.
Đỗ Thiên Khánh nói không lại cô bé, cuối cùng đồng ý để cô bé tạm thời ở lại ngoài thành, chờ đến khi chân Đỗ Mông tốt rồi, lại khuyên cô bé trở về thành.
Bởi vậy, đoạn thời gian này, La Kỳ đều ở ngoài thành. Ngày hôm qua nghe nói Khả Khả muốn mời An Ninh và tiểu quận chúa, chạng vạng cô bé đã theo xe vận chuyển hàng hóa trong xưởng trở về.
Hai tiểu cô nương đầu dựa gần nhau, lẩm nhẩm nói chuyện.
Cố Vân Đông nhìn thấy đống nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, bật cười lắc đầu.
Dương Liễu đứng bên cạnh cô nói: “Nha đầu này sáng sớm đã rời giường, cũng không sợ lạnh, ăn mặc tròn vo để cho Thủy Đào dẫn con bé đi chợ một vòng, cũng không biết tuổi còn nhỏ lấy đâu ra bản lĩnh như vậy, chọn những nguyên liệu nấu ăn kia, mỗi thứ đều tươi mới.”
Nói xong, lại cười nói: “Lúc trước con còn nói con bé thích ăn như vậy, tương lai có thể đi làm đầu bếp. Hiện tại ứng nghiệm rồi, nữ hồng thi họa gì đó đều không thích, cũng học không vào, chỉ thích nấu ăn.”
Cố Vân Đông nghe vậy, hơi quay đầu nhìn Dương Liễu: “Mẹ, mẹ đang lo lắng cho Khả Khả sao?”
Dương Liễu dừng một chút, sau một lúc lâu gật đầu: “Con và Vân Thư ta đều không lo lắng, kỳ thật nếu Khả Khả là nam tử, nó thích làm đồ ăn cũng không có việc gì, tương lai trở thành một đầu bếp cũng không phải việc khó. Nhưng cố tình con bé là con gái.”
Lại nói tiếp, tư tưởng của Dương Liễu kỳ thật đã xem như rất cởi mở.
Dù sao sự tích của Cố Vân Đông bày ra ở đó, cô chính là dựa vào bản lĩnh của mình mà xông ra, hiện giờ còn thành quận chúa, làm cho người ta kính ngưỡng, ai nói tới cô mà không nói một chữ hảo?
Nhưng Cố Vân Đông chỉ có một, con rể giống Thiệu Thanh Viễn để thê tử muốn làm cái gì thì làm cái đó như vậy cũng chỉ có một.
Vân Đông đã gả cho người khác, cũng có bản lĩnh, bên người còn có người sai sử.
Vân Thư đọc sách rất tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai khẳng định có thể thi đậu tiến sĩ làm quan, cưới vợ sinh con cũng không khó.
Chỉ có Khả Khả, con bé có một thân trù nghệ tốt, nhưng thời buổi này, thân là nữ nhi cũng không cách nào đi vào tửu lầu làm đầu bếp. Huống chi, bởi vì thân phận của Vân Đông, tương lai Khả Khả gả cho người ta, đoán chừng sẽ là gia đình có địa vị không kém.
Nhưng gia đình giàu có như vậy sẽ thích thê tử không biết thư pháp hội họa, chỉ biết trù nghệ sao? Trong nhà bọn họ đều có hạ nhân, hoàn toàn không tới phiên nữ chủ nhân làm những chuyện này.
Lỡ như Khả Khả bị ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ?
Dương Liễu tưởng tượng đến cảnh này lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cố Vân Đông nghe xong, có chút dở khóc dở cười, cô kéo tay Dương Liễu rời khỏi cửa phòng bếp, vừa chậm rãi đi vừa nói: “Mẹ, mẹ nghĩ đến những chuyện này làm gì? Con cháu đều tự có phúc của con cháu, sao mẹ có thể xác định người Khả Khả gả trong tương lai không thích con bé có trù nghệ chứ? Có lẽ, con rể tương lại của mẹ cũng là một người tham ăn, vừa vặn hợp với Khả Khả đúng không?”
Dương Liễu: “……” Cái này, hình như cũng có lý.
Hai người đi tới nhà chính, Dương Liễu rót cho Cố Vân Đông một ly trà, thở dài nói: “Có đôi khi ta ngẫm lại, cũng cảm thấy không cần nhọc lòng quá nhiều, trù nghệ của Khả Khả cũng không tồi, con xem Tân Minh Các của con đi, không phải toàn tuyển nữ nhân sao? Đúng vậy, nghĩ là một chuyện, nhưng thật sự nhìn thấy con bé một lòng một dạ lao vào trù nghệ, lại rất lo lắng, Tân Minh Các dù sao cũng chỉ có một nhà, đại đa số tửu lâu khác vẫn dùng nam nhân.”
Cố Vân Đông cười nói: “Mẹ, mẹ không thể suy nghĩ vấn đề ở một góc độ như vậy. Ai nói tương lai Khả Khả chỉ có thể làm đầu bếp ở tửu lâu?”
“Nhưng không phải con nói, nữ nhân tốt nhất vẫn nên có chút việc làm của riêng mình thì tốt hơn sao? Như vậy không đến mức một lòng nhờ vào nhà chồng, vây ở hậu viện không thấy được trời đất bên ngoài.” Dương Liễu bị ảnh hưởng tư duy như vậy nên mới mở cửa hàng hoa.
Cố Vân Đông gật đầu: “Ý của con là, Khả Khả có sự nghiệp của riêng mình, nhưng sự nghiệp này lại không nhất định là phải đi làm đầu bếp ở tửu lâu. Mẹ, tương lai Khả Khả có thể tự mình mở một tửu lâu đúng không, giao tửu lâu cho người có năng lực đáng tin cậy quản lý, còn con bé thì sao, sau lưng làm chủ, chỉ cần phụ trách nghiên cứu ra món ăn mới là được rồi, đúng không?”
Hoặc là, mở một quán ăn tại nhà, phục vụ một ít quý phụ nhân, giá cả cao một chút cũng không có việc gì, đồ ăn ngon thực phẩm tươi mới, tạo dựng được danh tiếng, có hiệu quả như Tân Minh Các.
Lại hoặc là, con bé chuyên nghiên cứu món ăn, đến lúc đó sẽ bán bí kíp.
Cố Vân Đông lại cảm thấy, con đường tương lai của Khả Khả vẫn còn rất nhiều.
Còn việc gả chồng? Bọn họ cũng không cần đối phương có nhiều tiền, chỉ cần đối xử tốt với Khả Khả, có thể sống chung với con bé là được.
Dương Liễu nghe xong, có chút đăm chiêu.
Cố Vân Đông không nói thêm nữa, cô biết mẹ mình chỉ đang để tâm vào chuyện vụn vặt, có thể đoạn thời gian này có hơi rảnh rỗi nên bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô ăn miếng điểm tâm, vừa ngẩng đầu đã thấy Thiệu Thanh Viễn cầm thư Bạch Hàng gửi tới vào nhà chính.
Nhưng mà không đợi hắn nói gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng có người tới thăm hỏi.