Chương 1052: Mẹ con Thái gia
Cố Vân Đông tưởng tiểu quận chúa và An Ninh tới, kết quả người gác cổng lại nói, người tới tự xưng là họ Thái.
Thái??
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, trong số những người họ Thái, bọn họ chỉ quen biết một nhà.
Người Thái gia này tới đây làm gì?
Thiệu Thanh Viễn đưa thư cho Cố Vân Đông cất kỹ, nói ra cửa phòng: “Để người vào đi.”
Không bao lâu sau, Thiệu Võ dẫn theo hai người một nam một nữ tới nhà chính.
Người đàn ông là Thái Văn Khiêm, Thiệu Thanh Viễn từng gặp qua. Về phần người phụ nữ, tuổi hơi lớn hơn một chút, nhìn cách ăn mặc và trang điểm cùng cách tiếp xúc với Thái Văn Khiêm, chắc là mẹ của Thái Văn Khiêm, người cô thứ năm kia của Hoài Âm Hầu phủ, Thiệu Tuệ.
Thiệu Tuệ kéo Thái Văn Khiêm có chút không tình nguyện, cười tiến lên chào hỏi Cố Vân Đông, đưa đồ trong tay cho Đồng Thủy Đào.
Cố Vân Đông liếc nhìn hộp quà một cái, cười nói: “Thái phu nhân? Ngươi đây là……”
Thiệu Tuệ ngồi xuống đối diện cô, thở dài nói: “Đứa nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, ta cũng mới biết được tên tiểu tử thúi nhà ta tay chân thô kệch, mấy ngày trước ở cửa thành lúc điều tra người khả nghi đã dọa tới Cố phu nhân và Cố tam tiểu thư. Quận chúa không biết, Văn Khiêm nhà ta làm việc có nề nếp, lại vô cùng cố chấp, làm chuyện gì cũng không biết thay đổi, cho nên thường xuyên đắc tội với người khác. Mấy ngày hôm trước, ta bị bệnh nên không biết việc này, thẳng đến hôm qua mới nghe nói, chuyện đã làm sai, luôn muốn tới nói lời xin lỗi, không, ta kéo hắn tới bồi tội với Cố phu nhân và tam tiểu thư.”
Nói xong, bà quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Thái Văn Khiêm một cái.
Thái Văn Khiêm ngầm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại mang theo sự khuất nhục nhìn về phía Dương Liễu đang ngồi ở một bên.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn lướt qua hắn một cái, cười thầm.
Đứa nhỏ trong nhà không hiểu chuyện sao? Đứa nhỏ này cũng đủ lớn, cũng đã cưới vợ sinh con còn không hiểu chuyện như vậy, nên xử lý mạnh tay.
Hơn nữa nói là tới để xin lỗi, nhưng ánh mắt kia nhìn mẹ cô còn mang theo khí tức hung thần.
Đừng nói xin lỗi không thành lại dọa đến mẹ nàng chứ?
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông hơi nghiêng người, chắn Dương Liễu phía sau.
Thiệu Thanh Viễn nói thẳng: “Không cần xin lỗi, tuy rằng tiểu Thái đại nhân bởi vì lúc ấy hiểu lầm dọa tới nhạc mẫu và em vợ của ta. Nhưng ta cũng hiểu lầm hắn, đạp hắn một cái. Hai bên đều có sai, lúc ấy cũng đã nói rõ, việc này coi như huề nhau. Thái phu nhân không cần mang theo đồ tới cửa bồi tội, nên mang đồ về đi.”
Huề nhau? Huề nhau mà ngươi còn lấy đi chức vụ của con trai ta?
Trong lòng Thiệu Tuệ thầm mắng, trên mặt lại vẫn treo ý cười.
Thậm chí bởi vì những lời này của Thiệu Thanh Viễn, lập tức thuận thế leo lên: “Thiệu đại nhân nói đùa, người tập võ luận bàn với nhau cũng là bình thường, Văn Khiêm nhà chúng ta cũng biết võ, hôm qua hắn còn nói với ta, Thiệu đại nhân thân thủ lợi hại, hắn rất kính nể. Chỉ là bởi vì chuyện lần trước trong lòng hắn cảm thấy có lỗi, hơn nữa da mặt lại mỏng, ngượng ngùng tới cửa thỉnh giáo, nhưng từ tận đáy lòng Văn Khiêm thật sự bội phục Thiệu đại nhân.”
Cố Vân Đông: “……” Cũng thật biết kéo trở về?
Thiệu Tuệ đẩy Thái Văn Khiêm một cái, nói: “Khó có được cơ hội, còn không nói chuyện cho tốt với Thiệu đại nhân?”
Thái Văn Khiêm không muốn, nhưng dưới cái trừng mắt của mẹ hắn, vẫn đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng nói: “Không biết Thiệu đại nhân có thể chỉ giáo ta một chút không.”
Chỉ giáo?
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, được nha, hắn thích nhất là chỉ giáo.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Vân Đông, cô nhún vai, Thiệu Thanh Viễn liền dẫn Thái Văn Khiêm sang một bên để ‘chỉ giáo’.
Thật sự không nghĩ ra, thời buổi này còn có người tự động đưa tới cửa để tìm ngược.
Cố Vân Đông không nhịn được mà lắc đầu, không hiểu được mạch não của người ta.
Trên mặt Thiệu Tuệ trước sau vẫn treo nụ cười khanh khách, kỳ thật trong lòng bà cũng đã mắng Cố Vân Đông đến máu chó phun đầy đầu.
Nhưng không còn cách nào, hơn nữa bà ta cũng không nghĩ tới, chỉ là chức vị con trai không còn, bà ta tìm mấy con đường để chạy nhưng cũng không thông. Trong nhà cả ngày gà bay chó sủa, chức quan của chồng bà lại chỉ có tứ phẩm.
Cấp bậc tứ phẩm ở địa phương còn dễ nói, ở kinh thành lục phẩm và thất phẩm còn không khác nhau là mấy, đều bị người khác áp chế.
Huống chi, tứ phẩm này còn là Lễ Bộ, Lễ Bộ lại không có thực quyền gì, còn không bằng Thiệu Thanh Viễn ngũ phẩm này.
Thiệu Tuệ ở trong nhà tim gan cồn cào mấy ngày, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể mua đồ dẫn theo con trai mình tới cửa bồi tội.
Tuy rằng Cố Vân Đông là quận chúa đến từ nông thôn, Thiệu Thanh Viễn này so ra phẩm giai cũng kém lão gia nhà mình, nhưng người ta có nhân mạch có bối cảnh, nếu không, làm sao có thể bởi vì đắc tội mẹ và muội muội của nàng ta đã bị mất chức quan chứ?
Thiệu Tuệ căn bản không nghĩ tới, con của bà bị mất chức vị, hoàn toàn là do Triệu chỉ huy sứ tra ra hắn nhận hối lộ, lấy quyền mưu lợi. Cố Vân Đông bên này chẳng qua chỉ là khởi đầu, nếu điều tra Thái Văn Khiêm không có vấn đề, Triệu chỉ huy sứ cũng sẽ không động đến hắn.
Nhưng Thiệu Tuệ nhận định là do Cố Vân Đông, cho rằng cô là người nhỏ nhen nên mới có thể nghĩ ra loại thủ đoạn cấp thấp như vậy.
Thấy con trai nhà mình đang giao thủ với Thiệu Thanh Viễn trong sân, hơn nữa còn rơi vào thế hạ phong, bị đánh vài cái, Thiệu Tuệ không khỏi có chút sốt ruột.
Bà ta vội vàng xoay đầu, nói với Cố Vân Đông: “Quận chúa, người xem nếu hiểu lầm đã giải thích rõ ràng, hơn nữa không đánh không quen nhau, chúng ta sau này còn có thể qua lại nhiều hơn, có phải không? Đúng rồi, ta nghe nói quận chúa và Hoài Âm Hầu phủ có quan hệ khá tốt, quận chúa có khả năng không biết, nhà mẹ đẻ ta chính là Hoài Âm Hầu phủ, ta là người cô thứ năm của Hầu Phủ.”
Thiệu Thanh Viễn tự mình tới cửa khám bệnh cho lão phu nhân, việc này người khác nghe qua thì thôi, nhưng Thiệu Tuệ sau khi biết cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng bà ta cũng biết, lúc Cố Vân Đông còn chưa được phong làm quận chúa, đại tẩu bà ta đã giúp nàng ta. Vị quận chúa này có khả năng nhớ rõ giao tình lúc trước, đối xử với Hoài Âm Hầu cũng có nhiều ưu đãi.
Một khi đã như vậy, nể tình Hoài Âm Hầu phủ, bọn họ cũng không nên đối phó với con trai bà chứ?
Thiệu Tuệ không nghĩ rằng Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông biết ân oán giữa bà ta và Hầu Phủ, dù sao việc xấu trong nhà cũng không thể nói ra ngoài, cho dù bà ta và Hầu phủ có cãi nhau, Hầu phủ cũng sẽ không nói cho hai người ngoài nghe.
Cho nên Thiệu Tuệ lợi dụng Hầu phủ, lợi dụng vô cùng yên tâm thoải mái.
Cố Vân Đông lại nghe đến vui vẻ, người đến chết còn không biết xấu hổ này, vậy mà còn không biết xấu hổ nhắc tới Hầu Phủ?
Cô mỉm cười: “Phải không? Thì ra Thái phu nhân là cô nãi nãi của Hầu Phủ. Sao trước nay ta không nghe nói qua nhỉ? Hầu phu nhân đã từng nói với chúng ta về người cô thứ ba, ngươi cô thứ tư, chỉ là chưa nói qua người cô thứ năm, chuyện này thật kỳ lạ? Chẳng lẽ Thái phu nhân và Hầu phủ có quan hệ không tốt?”
Biểu tình trên mặt Thiệu Tuệ cứng đờ: “Làm sao có thể chứ? Không lâu trước đây ta còn trở về Hầu phủ vấn an mẫu thân mà.”
“Phải không? Cũng không nghe Hầu phủ nhắc tới.”
Thiệu Tuệ: “……” Đến từ nông thôn đúng là đến từ nông thôn, nói chuyện không êm tai như vậy, quả nhiên không lên được mặt bàn.
Cố Vân Đông rũ mắt, uống một ngụm nước, tầm mắt dừng trên người Thiệu Thanh Viễn và Thái Văn Khiêm ở đình viện.
Ừm, vừa rồi nghe Thiệu Tuệ nhắc tới Hoài Âm Hầu phủ và lão phu nhân, thành công khơi dậy lửa giận trong lòng Thiệu Thanh Viễn.