Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1053 - Chương 1053. Khinh Người Quá Đáng

Chương 1053. Khinh người quá đáng Chương 1053. Khinh người quá đáng

Chương 1053: Khinh người quá đáng

Nhìn thấy Thái Văn Khiêm lúc này bị đánh đến mức không còn sức phản kháng, đánh đến phun cả máu.

Thái Văn Khiêm thật sự muốn chết, hắn vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội này giáo huấn Thiệu Thanh Viễn thật tốt, thuận tiện báo thù.

Hắn biết Thiệu Thanh Viễn có chút thân thủ, nhưng thân thủ có tốt hơn cũng có thể so sánh được với hắn sao?

Lúc đó ở cửa thành, một cước hắn đá mình kia, hoàn toàn bởi vì mình không phòng bị nên mới trúng chiêu.

Bây giờ hắn có chuẩn bị, thậm chí trên đai lưng còn mang vũ khí sắc bén, trong chốc lát có thể mượn lực đạo này, làm Thiệu Thanh Viễn phải thấy máu.

Nhưng mà…… Hắn ta đã thất bại.

Hắn chẳng những không thể báo thù, còn bị Thiệu Thanh Viễn đè xuống đánh.

Ngay từ đầu hắn còn lưu lại lực đạo, về sau càng đánh lại càng hưng phấn, càng đánh càng dùng sức, Thái Văn Khiêm ngay cả phòng thủ cũng làm không được.

Cuối cùng hắn ta không chịu đựng được nữa, hô to: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, đau quá, không đánh nữa.”

Thiệu Thanh Viễn căn bản cũng không nghe, hắn không tiện đánh nữ nhân, nhưng đánh con trai của nữ nhân, luôn không có chỗ nào cố kỵ.

Thiệu Tuệ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con trai, lại nhìn thấy khóe miệng hắn có vết máu, trái tim cũng run rẩy theo, vội vàng xông tới ngăn cản: “Thiệu đại nhân, Thiệu đại nhân ngài dừng tay.”

Thiệu Thanh Viễn tránh bà ta, tiếp tục đánh.

Thiệu Tuệ gào lên tại chỗ: “A a a, dừng tay, đánh nữa là ra mạng người đấy, Thiệu đại nhân, Thiệu Thanh Viễn, Thiệu Thanh Viễn ngươi dừng tay cho ta.”

Thiệu Thanh Viễn cuối cùng ngừng tay, nhìn về phía Thiệu Tuệ vô cùng khẩn trương nhào vào đến người con trai bà ta, hơi nhíu mày, nói: “Xin lỗi, quá tay, nhất thời không kiềm chế được.”

Thiệu Tuệ đột nhiên quay đầu, phẫn hận trừng hắn: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi xem ngươi đánh con trai thành cái dạng gì?”

Cố Vân Đông đứng lên, rất kinh ngạc mở miệng: “Thái phu nhân, không phải bà chủ động nói muốn phu quân ta và con trai bà luận bàn võ nghệ sao?”

“Ta……” Thiệu Tuệ bị nghẹn lại.

Cố Vân Đông thở dài: “Chuyện này cũng không có biện pháp, phu quân ta một thân võ nghệ này, đều ở trong núi chiến đấu với những con hổ hùng mạnh mà ra. Thành thói quen, hắn vừa đánh nhau sẽ nhịn không được mà dùng hết toàn lực, không chết không ngừng. Trách ta, sau khi ta mang thai trí nhớ lại không tốt, không kịp thời ngăn cản.”

Thiệu Tuệ nghiến răng nghiến lợi, bà ta không phải kẻ ngốc, đến bây giờ còn không nghe ra Cố Vân Đông đang nói những lời châm chọc sao, vậy bà ta làm phu nhân Thái gia nhiều năm như vậy thật sự vô ích.

Chức vị của con trai bà ta không tính, hiện tại còn đè con trai bà đánh một trận.

Hai tròng mắt Thiệu Tuệ đỏ bừng, tức giận càng lúc càng cao, nhất là sau khi nhìn thấy con trai đột nhiên phun ra một ngụm máu, sợi dây trong đầu vẫn luôn căng thẳng đột nhiên đứt đoạn, lý trí trong nháy mắt biến mất.

Bà đột nhiên đứng dậy, hướng về phía bọn họ, tức giận nói: “Cố Vân Đông, các ngươi quả thực khinh người quá đáng. Tốt xấu gì ta đường đường cũng là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, không thể chịu sự sỉ nhục của các ngươi như vậy. Ngươi bất quá chỉ là một kẻ đến từ nông thôn mà thôi, được quý nhân coi trọng thì thành tiểu nhân đắc chí đúng không? Con trai ta dựa theo quy trình bình thường thẩm vấn mẹ ngươi thì có cái gì sai, ngươi ỷ vào có người chống lưng nên xuống tay với con trai ta, không khỏi duỗi tay quá dài. Ngươi chờ xem, ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý được bao lâu? Trong kinh thành này có rất nhiều quý nhân, loại hành vi không để người khác vào mắt như ngươi, sớm muộn gì cũng bị người khác nghiền chết.”

“Ha, cuối cùng trở mặt ha. Bà còn cảm thấy chính mình có lý đúng không, còn cảm thấy con trai bà phun ra một ngụm máu là bị ủy khuất đúng không? Vậy lúc trước lão phu nhân của Hoài m Hầu phủ bị bà làm tức giận đến suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, sao lúc đó không nói mình khinh người quá đáng?”

Thiệu Tuệ sửng sốt, không dám tin nhìn Cố Vân Đông, nàng ta, nàng ta biết?

“Ta không có.” Bà thề thốt phủ nhận.

Chỉ là bà vừa dứt lời, trước mặt đột nhiên có một thân ảnh nhỏ bé xông tới, đâm sầm vào người bà.

"Người xấu, không được mắng đại tỷ ta."

Thiệu Tuệ bị đụng phải lùi về sau mấy bước, cũng may đối phương sức yếu nên bà ta không bị ngã.

Tới khi ổn định, bà ta ngẩng đầu nhìn tiểu Khả Khả đang tức giận, dơ ngón tay sắc lẹm: "Đồ ranh con mất dạy, sao ngươi dám đẩy ta? Ta…"

Còn chưa nói xong, lại có lực khác lao tới đâm sầm vào người bà ta. Lần này lực hơi nặng, Thiệu Tuệ ngã xuống 'rầm' một tiếng ngồi bệt trên đất.

"Ai cho bà mắng Khả Khả? Bà mới là đồ mất dạy."

Thiệu Tuệ nghe vậy ngẩng đầu dữ tợn quát lớn: "Ngươi là ai hả?" Sau đó nhìn rõ người trước mặt, lập tức cứng họng.

Là Tần An Ninh? Con gái Tần Văn Tranh, đương nhiên Thiệu Tuệ biết.

Bà ta cau mày, ngay sau đó một bóng người nhỏ bé xông tới.

Thiệu Tuệ ngồi bệt dưới đất, bóng người lao tới sát đằng sau, đột nhiên dơ tay ra hung hăng đẩy bà ta một cái.

Thiệu Tuệ bị xô ngã, tức giận hai mắt long sòng sọc.

Lần này lại là đứa thối tha vô liêm sỉ nào…tiểu, tiểu quận chúa..

Thiệu Tuệ kinh hãi nhìn tiểu Quận chúa đang đứng chống nạnh, tiểu Quận chúa hất cằm: "Bà mới là người xấu, dám mắng Vân Đông tỷ tỷ và Khả Khả, ta đánh chết bà."

Cơn phẫn nộ của Thiệu Tuệ thoáng cái đã bị dập tắt sau khi nhìn thấy tiểu Quận chúa.

Ba tiểu cô nương đứng trước mặt, như binh lính vênh mặt ưỡn ngực chắn trước mặt Cố Vân Đông, như thể chỉ cần bà ta có động tác gì sẽ ra tay giết chết bà ta vậy.

Thiệu Tuệ không nhịn được nuốt nước miếng, bà ta mắng mỏ Cố Vân Đông khi tức giận bởi vì từ tận đáy lòng bà ta xem thường cô.

Cho dù là Quận chúa thì sao, chồng bà ta đã từng nói, chẳng qua Cố Vân Đông là trường hợp đặc biệt, Hoàng thượng muốn thu hút những bách tính dân gian có năng lực giống như cô cống hiến cho người, còn vì để dâng cao uy nghiêm của mình giữa dân chúng mới có thể phá lệ cho vinh quang đặc biệt lớn như vậy.

Loại vinh quang đặc biệt này căn bản không thể chống đỡ mưa dập gió vùi, chỉ cần gây ra chút sai phạm sẽ rơi vào kết cục rách nát. Bọn họ ở kinh thành không hề có mối quan hệ sâu rộng và gia sản vững chắc, căn bản không thể đi đường dài.

Dù cho bây giờ có Quận Vương gia và Tần Văn Tranh chống lưng thì cũng chỉ làm theo lệnh Hoàng thượng, diễn kịch mà thôi.

Vì thế cho dù Thiệu Tuệ tới nhà xin lỗi nhưng thành ý không đủ. Bà ta tự xưng xuất thân Hầu phủ lại là tứ phẩm Cáo mệnh phu nhân nên đương nhiên là cao quý hơn Cố Vân Đông.

Bà ta có thể mất lý trí trước mặt Cố Vân Đông mà mắng chửi cô nhưng đối diện với tiểu Quận chúa thì thở cũng không dám thở.

Cho dù tiểu Quận chúa còn nhỏ tuổi nhưng cô bé là người Thái Hậu sủng ái. Đừng nói tới bà ta, ngay cả các hoàng tử, công chúa trong cung đều không dám đắc tội cô bé.

Nhưng thấy con trai té trên đất ngực lấm chấm vài đốm máu đỏ Thiệu Tuệ cực kỳ không cam tâm, ngồi dưới đất lập tức òa khóc, nói với tiểu Quận chúa: “Tiểu Quận chúa, người phải làm chủ cho thần, vợ chồng Thiệu gia bụng dạ nham hiểm, bọn họ đóng cửa đánh chúng thần. Người xem con trai của thần, nó bị đánh sắp chết, máu me đầy người, thủ đoạn của họ thật tàn nhẫn, tiểu Quận chúa thiện lương hãy làm chủ cho chúng thần."

Đứa nhỏ nhẹ dạ, bà ta yếu thế. Cho dù cuối cùng tiểu quận chúa không đứng về phía bà ta, cũng sẽ không trách tội, thậm chí còn khiến nàng và Thiệu gia bất hòa.

Thiệu Tuệ hơi bình tĩnh lại, lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.

"Hắn thảm thật đấy, chảy đầy máu kia kìa."

Bình Luận (0)
Comment