Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1054. Ra Ngoài.

Chương 1054. Ra ngoài. Chương 1054. Ra ngoài.

Chương 1054: Ra ngoài.

Mắt Thiệu Tuệ sáng rực lên, càng gào to: "Toàn bộ là do người Thiệu gia đánh. Tiểu Quận chúa cứu mạng, nếu ngay cả người cũng không cứu chúng thần, vậy chúng thần thực sự không biết đi về đâu. Tốt xấu gì thần cũng là tứ phẩm Cáo mệnh phu nhân. Bọn họ đối xử với chúng thần như vậy căn bản không để Hoàng thượng, Thái hậu vào mắt, Quận chúa ơi."

Tiểu Quận chúa trừng mắt nhìn bà ta nói, sau đó quay đầu nhìn mấy người Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông cười trừ không nói lời nào, Khả Khả đằng trước đang định mở miệng, tự nhiên tiểu Quận chúa lại đùng đùng nổi giận nói: "Ngươi nói dối."

Thiệu Tuệ sửng sốt: "Thần, thần không có."

"Ngươi nói hắn bị Thiệu gia đánh sao? Là ai đánh? Cố Vân Đông tỷ tỷ của ta đang mang thai, đi thôi cũng khó nhọc thì đánh kiểu gì? Thím Dương Liễu yếu đuối, đến ngươi cũng đánh không lại sao có thể đánh được tên nam nhân to lớn như hắn. Còn muội muội Khả Khả của ta, con bé còn nhỏ như vậy, lúc đụng phải ngươi còn bị đau, ngươi xin lỗi con bé đi."

Thiệu Tuệ: "…" Không phải, không có lý nào lại như vậy?

Bà ta vội vã chỉ vào Thiệu Thanh Viễn: "Là hắn, là hắn đánh."

"Nói bậy, anh rể Thiệu là đại phu, huynh ấy chỉ biết cứu người, không biết đánh người." Tiểu Quận chúa lớn tiếng nói: "Ngươi nói, Thiệu gia còn ai có thể đánh hắn thành ra bộ dạng này chứ?"

Tần An Ninh ngước mắt nhìn một loạt hạ nhân Thiệu gia sau đó gật đầu khẳng định: "Đúng, Thiệu gia căn bản không ai có thể đánh hắn."

Khả Khả nổi giận: "Phí lời với bà ta làm gì? Bọn họ cố tình tới gây sự với chúng ta." Chà, lần này cô bé nói đúng, gây sự.

Tiểu Quận chúa và Tần An Ninh chợt bừng tỉnh: "Thì ra là thế, ngươi tâm địa xấu xa, may mắn Vân Đông tỷ tỷ của ta cây ngay không sợ chết đứng, không sợ ngươi uy hiếp. May cho ngươi là đụng phải ta. Con người ta cái gì cũng biết, sẽ không bao giờ để ngươi lợi dụng. Ba người bọn ta đã sớm nhìn thấu âm mưu của ngươi, ta cảm thấy máu trên người con trai ngươi toàn là máu gà. Ôi trời, thật ghê tởm. Mau cút ra ngoài, bằng không đừng trách ta không khách khí."

Thiệu Tuệ ngẩn người, chuyện, chuyện đáng ra không nên như vậy.

Vợ chồng Thiệu gia không nói gì, thậm chí cũng không phản bác, kết quả tiểu Quận chúa và Tần tiểu thư lại làm bậy, đẩy câu chuyện đi xa tít tắp vẫn còn cho rằng mình làm đúng?

Thiệu Tuệ vội vàng mở miệng: “Tiểu Quận chúa, oan uổng quá đi, thật sự là Thiệu Thanh Viễn đánh. Thần có thể thề với trời, không có nửa lời nói dối.”

“Đúng, mỗi câu ngươi nói đều là bịa đặt.” Khả Khả hừ lạnh.

Tiểu Quận chúa chỉ tay vào cô bé: “Phản bác có lý.”

Thiệu Tuệ: “…” Nói không thông với mấy đứa nhóc này sao?

Tiểu Quận chúa cũng đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi ý đồ bất lương, người đâu, mau lôi bọn chúng ra ngoài.”

Thiệu Thanh Viễn liếc Thiệu Võ bên cạnh: “Không nghe thấy tiểu Quận chúa phân phó sao? Làm đi.”

“Vâng.” Thiệu Võ tủm tỉm cười, cùng với Đồng Thủy Đào dẫn thêm một người nữa lập tức đi tới cửa.

Thái Văn Khiêm đã bị đánh te tua, Thiệu Tuệ ngược lại vẫn muốn phản kháng nhưng bị Đồng Thủy Đào dùng lực làm sao bà ta có khả năng giãy dụa?

Rất nhanh, hai người đã bị lôi ra ngoài.

Ngõ Hợp Thái vẫn rất náo nhiệt. Nhất là vừa nãy thấy mấy chiếc xe ngựa chạy đến trước cửa Thiệu phủ, còn có không ít hàng xóm bên cạnh thò đầu ra nhìn.

Thấy Thiệu Tuệ và Thái Văn Khiêm bị lôi ra ngoài, mọi người lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ.

Khiến cho Thiệu Tuệ vẫn muốn lớn tiếng chửi bậy lập tức câm miệng. Bà ta, bà ta tốt xấu gì cũng là Cáo mệnh phu nhân, lại chửi thề ngoài đường thật là mất mặt Thái gia.

Thiệu Tuệ cuối cùng cũng không nhịn được quay ra chỗ cách đó không xa phẫn nộ hét lớn: “Lão Lý, còn không qua đây đỡ thiếu gia dậy?”

Phu xe của Thái gia kinh hãi nhìn thấy phu nhân và thiếu gia nhà mình, vội vàng lao tới dìu thiếu gia lên xe ngựa, không dám nói câu gì.

Thiệu Tuệ điềm tĩnh, mau chóng buông rèm xe xuống.

Không lâu sau, xe ngựa biến mất dạng khỏi ngõ Hợp Thái.

Ba cô nương trong đình viện lập tức vênh mặt tự hào, tha thiết nhìn Cố Vân Đông: “Bọn muội lợi hại không?”

Cố Vân Đông cười nói: “Ừ, rất lợi hại, cảm ơn các muội bảo vệ bọn ta.”

Tiểu Quận chúa vui vẻ, cô bé chạy tới nắm tay Cố Vân Đông: “Vân Đông tỷ tỷ, tỷ không cần sợ, muội có kinh nghiệm đối phó với những loại người như thế. Tỷ bây giờ đang có em bé không thể nổi cáu, về sau loại chuyện này cứ giao cho muội. Tỷ đừng xem muội còn nhỏ nhưng phần lớn mọi việc muội đều có thể giải quyết. Nếu không đủ sức muội có thể tìm Thái Hậu.”

Cố Vân Đông phì cười: “Biết rồi.”

Cô lại nhìn về phía Tần An Ninh, An Ninh lớn hơn Khả Khả và tiểu Quận chúa hai tuổi. Hai năm này bỗng cao lên trông thấy. Mặc dù nét trẻ con vẫn còn nhưng Tần phủ đã tìm cho cô bé phu tử dạy đủ loại kiến thức.

Hồi trước ở huyện Phượng Khai, tính tình An Ninh cởi mở như con ngựa hoang chơi đùa khắp nơi, vì thế Cát thị cực kì nhức đầu. Lúc nào cũng có Tần Văn Tranh che chở, Cát thị bất lực không làm sao được.

Sau khi trở lại kinh thành, Tần Văn Tranh luôn bận rộn công việc, An Ninh lại dần lớn lên. Hai cha con duy trì khoảng cách nhất định, việc nuôi nấng mới giao cho Cát thị.

Kỷ luật của Cát thị thực sự rất nghiêm, lịch học mỗi ngày cũng được lên lịch giày đặc, tính tình An Ninh mới dần bình ổn lại.

Nhưng Cố Vân Đông thấy An Ninh không vui, khuôn mặt tươi cười nhạt đi rất nhiều.

Lần trước cô tới Tân Minh Các, vừa hay gặp An Ninh chơi đùa với hai tiểu cô nương, nghe nói bọn họ là bằng hữu.

Nhưng Cố Vân Đông có thể nhìn ra tuy rằng An Ninh cười với bạn thân nhưng ánh mắt không hề sôi nổi, đó không phải thật lòng.

Cố Vân Đông cũng từng tìm Cát thị nói chuyện, nàng ấy cũng không có cách nào. Nhà bọn họ tới kinh thành mới được vài năm, đừng thấy bây giờ Tần Văn Tranh tiền đồ vô lượng nhưng sau lưng không biết có bao nhiêu người dòm ngó, nói xấu.

Cát thị khác với Cố Vân Đông, nàng ấy có nhiều điều phải suy nghĩ hơn vì vậy cũng không thể không để ý tới những tin đồn vô căn cứ này.

Trước kia ở huyện Phượng Khai, nàng ấy có thể để chồng chiều chuộng An Ninh. Nhưng tới kinh thành thì không được!!

Sau này An Ninh sẽ phải xuất giá, nhà đẻ và nhà chồng không giống nhau nên chỉ có thể giáo dục cô bé thật tốt sau này tới nhà chồng mới không gặp trắc trở.

Nếu An Ninh còn tiếp tục chơi bời lêu lổng, sau này gả cho người ta bị người ta giết như thế nào cũng không biết.

Cát thị cũng rất không nỡ cô bé, nhưng cũng bởi không nỡ mới càng trở nên nghiêm khắc.

Cố Vân Đông nghe xong cũng không biết nói gì, mỗi người đều có suy tính riêng của mình, quan điểm không giống nhau nhưng cũng không thể nói là Cát thị sai.

Nhưng vừa rồi cô có nhìn biểu lộ của An Ninh, ở Thiệu phủ cô bé đã thả lỏng rồi.

Đối diện với Khả Khả và tiểu Quận chúa, tính tình của cô bé lại trở nên cực kỳ hoạt bát, tùy ý làm xằng làm bậy nếu không thì cũng sẽ không tiến lên đụng Thiệu Tuệ.

Sự ngang bướng từ trong xương cốt của cô bé lại xuất hiện.

Vậy cũng tốt.

Cố Vân Đông cười gọi cô bé và Khả Khả tới hỏi nhỏ: "Các muội tới đây lúc nào thế? Sao vừa nãy tỷ không nhìn thấy nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment