Chương 1055: Tuyết rơi rồi.
Tiểu quận chúa nhanh nhảu đáp: "Vừa mới tới thôi, muộn nghe nói Vân Đông tỷ tỷ có khách nên đi thẳng tới phòng bếp gọi Khả Khả qua đây. Kết quả thấy bên này huyên náo, chạy tới thì thấy người kia đang mắng tỷ. Hừ, cái thứ gì không biết, lại còn dám mắng cả Quận chúa, không có phép tắc."
Lần sau cô bé gặp lần nào là đánh lần đó.
Phòng bếp? Cố Vân Đông nhìn ba đứa nhỏ trước mặt: "La Kỳ đâu?"
"À, quên mất tỷ ấy rồi, đi, mau tới phòng bếp."
Ba đứa nhỏ lại lại nắm tay nhau chạy đến chỗ La Kỳ đang ở một mình trong bếp vì cô bé bận nhổ hành ở sân sau nên không có thời gian đi dạo cùng bọn chúng.
Cố Vân Đông lắc đầu cười, lại quay về nhà chính ngồi xuống.
Thiệu Tuệ và Thái Văn Khiêm tới chỉ là một bước đệm mà thôi. Cố Vân Đông liếc nhìn hộp quà bọn họ mang tới, mở ra bên trong có chút đồ ăn, mặc dù đồ ăn không rẻ nhưng người bình thường tới cửa thỉnh tội đưa hai hộp đồ ăn, thật sự chưa từng có tiền lệ.
Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào đem đi chia cho hàng xóm rồi không quan tâm nữa.
Dương Liễu thấy Thiệu Thanh Viễn ở đây thì dứt khoát đứng dậy đến phòng bếp nhìn đám nhỏ để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.
Bà ấy vừa đi Cố Vân Đông đã lấy ra bức thư mà Thiệu Thanh Viễn đưa cho trước đó, mở ra hỏi: "Là cha mẹ gửi tới sao? Bên phủ Linh Châu sao rồi?"
Thiệu Thanh Viễn chăm chú nói: "Kiều Kim Thủy bị người ta hạ độc chết rồi."
Tay Cố Vân Đông đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn: "Độc chết? Ai bị?"
"Nàng xem sẽ biết, đúng lúc Thiệu Văn đụng phải. Tuân gia mượn chuyện này công kích y quán Huệ Dân ở phủ Linh Châu, muốn chèn ép thanh danh Bạch gia."
Cố Vân Đông nhíu mày, cúi đầu nhìn bức thư, nhanh chóng nhìn rõ đầu đuôi sự việc.
Cô thu bức thư lại: "Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn lần này Tuân gia tới đã có chuẩn bị. Nhưng thiếp nghĩ không ra, bọn hắn lại biết cho người giết Kiều Kim Thủy, mượn cái chết của hắn để gây sự. Chỗ cha mẹ sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
“Yên tâm đi, nếu cha đã biết rõ hung thủ, cũng có phòng ngừa thì sẽ không bị Tuân gia dễ dàng tính kế."
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn bụng mình, nếu không mang thai thì có lẽ bọn họ sẽ quay về phủ Linh Châu xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi mới về.
Nhưng bây giờ…cô không thể rời khỏi kinh thành.
Chỉ mong cha mẹ bình yên.
Cố Vân Đông mới nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói vui vẻ: "Tuyết rơi rồi, đại tỷ, tuyết rơi rồi."
Tay Khả Khả vẫn còn dính bột mì, trên mặt lại vui mừng cuống quýt, kích động lao tới.
Cố Vân Đông ngửa mắt lên, quả nhiên, vừa nãy còn đang sắc trời âm u mà bây giờ những bông tuyết lớn lại lần lượt rơi xuống.
Phủ Tuyên Hòa cũng có tuyết rơi nhưng rơi rất ít. Thường là trên mặt đất mới có một ít đã bị tan hết.
So với kinh thành không khác nhau là mấy.
Bây giờ là tháng mười hai, thực ra trước đó cũng đã có vài trận tuyết, chỉ là Khả Khả không tới trong khoảng thời gian đó. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy tuyết rơi lớn như vậy.
Mặt đất rất nhanh đã tích thành lớp giày, tiểu Quận chúa kéo tay Khả Khả nói: "Ta sẽ đắp người tuyết, loại này cực kỳ đẹp, ta dạy ngươi."
Khả Khả gật đầu lia lịa, không quan tâm đến những thứ khác đã chạy đi mất.
Cố Vân Đông im lặng nhìn mấy đứa nhỏ. Một lát sau, có hơi tủi thân quay lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn: “…”
Cố Vân Đông cũng muốn chơi, tuy cô đã thành thân, sắp trải qua ranh giới sinh tử nhưng thực ra cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng bụng cô lớn, không nói tới nghịch tuyết, chỉ cần dẫm lên tuyết thôi đã có thể khiến tất cả mọi người đứng ngồi không yên, chỉ sợ cô bất cẩn té ngã.
Vì thế cô chỉ có thể dương ánh mắt thèm thuồng nhìn mấy đứa nhỏ tung tăng chạy nhảy, vừa cười vừa nặn đầu người tuyết.
Bọn chúng đã làm xong thân rồi mà lại đặt một hàng đầu giữa sân như vậy không thấy ghê sao?
Cố Vân Đông hơi không nỡ nhìn thẳng, cũng không hiểu mấy đứa nghĩ gì.
Cũng may mấy đứa rất nhanh đã thấm mệt, toàn thân đầy mồ hôi được người hầu để ý đưa đi thay y phục.
Lúc này mấy người bọn họ mới ngồi xuống ăn. Thực đơn trưa này do Khả Khả chuẩn bị, bánh chẻo cũng do mấy đứa nhóc bọn chúng làm, cộng thêm chơi đến mệt mỏi nên đồ ăn lại càng thêm ngon.
Buổi chiều Cố Vân Đông tỉnh lại sau giấc ngủ trưa thì thấy ba đứa Khả Khả đang háo hức nhìn cô.
Cô ngây người: "Làm gì vậy?"
"Vân Đông tỷ tỷ, tối nay bọn muội có thể ở đây không?"
Vân Đông nhướng mày: "Muốn ở đây?"
Tiểu Quận chúa nhanh chóng gật đầu: "Cực kỳ muốn, muội nói người báo cho nhà muội một tiếng có được không?"
An Ninh lại còn nảy ra ý tưởng: "Nói là, là do tuyết rơi nhiều quá, bây giờ vẫn chưa dừng, trẻ con bọn muội ngồi xe ngựa trên đường rất dễ xảy ra chuyện, bọn muội cần phải tá túc, có được không?"
Khóe miệng Cố Vân Đông run rẩy, lấy cớ này…không hữu ích tí nào.
Đây là kinh thành, chỗ khác có thể có tuyết đọng nhưng kinh thành luôn có người quét dọn, tuyệt đối không có khả năng xe ngựa bị trơn trượt.
Nhưng thấy mấy đứa nhỏ bộ dạng đáng thương, cuối cùng cô cũng ưng thuận.
Còn về cách giải thích, chắc chắn là phải nói thật.
Dù sao thì Cát thị hay là Quận vương phi, vẫn luôn yên tâm về cô, vả lại hai đứa nhỏ cũng dẫn theo hạ nhân tới.
Ban đêm, mấy đứa nhỏ đều ở lại Thiệu phủ, còn chuyển thêm cái giường vào phòng Khả Khả vì mấy đứa nhất quyết muốn ở chung phòng.
Ai mà biết hôm sau, bọn chúng lại dở mánh cũ tiếp tục đòi ở lại Thiệu phủ.
Cố Vân Đông thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi bên ngoài cười ha hả rồi lại cử người tới hai phủ đệ truyền tin.
Nhưng hai đứa nhỏ này thật sự không biết xấu hổ, được đằng chân lân đằng đầu, ngày thứ ba vẫn cứ muốn ở lại Thiệu phủ.
Cố Vân Đông thì không vấn đề gì nhưng liệu gia đình bọn chúng có đang nghi ngờ cô muốn bắt cóc chúng hay không? Ngay lập tức gọi người đóng gói An Ninh và tiểu Quận chúa đưa về phủ.
Kết quả, hôm sau An Ninh viết thiệp mời Khả Khả, La Kỳ và tiểu Quận chúa tới Tần phủ chơi.
Bốn cô bạn nhỏ lại ở chung một phòng.
Ngay sau đó, tiểu Quận chúa lại gửi thiệp mời.
Cố Vân Đông: "…" đây là thương lượng, chắc chắn là thương lượng.
Nhưng nhìn Khả Khả vui vẻ như vậy, cô lại không đành lòng cản trở. Thôi, chơi thì chơi, cô nói Lữ Hồng Tú đi theo Khả Khả.
Con người Lữ Hồng Tú cẩn thận tỉ mỉ lại biết đọc biết viết. Dù lúc nào cũng ở nhà nhưng cũng có hiểu biết đôi chút.
Vừa hay có cơ hội này, ra ngoài nhiều một tí cũng tiện gặp gỡ thế giới bên ngoài.
Dẫu sao thì Tần phủ, Quận vương phủ và Thiệu phủ cũng có giao hảo còn có thể cho nàng cơ hội. Sau này đi nơi khác sẽ không phải dè dặt nữa.
Cát thị cũng rất khổ não, dường như An Ninh đã quay trở lại hình dáng của cô bé khi còn ở phủ Phượng Khai hai năm trước.
Nhưng cũng giống Cố Vân Đông, Cát thị nhìn con gái vô tư vui vẻ, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm.
Bỏ đi, dù sao cũng sắp đón năm mới, cứ để con bé vui vẻ như vậy hết năm nay, năm sau sẽ dạy.