Chương 1056: Họp thường niên.
Mấy đứa nhỏ cứ đến rồi đi như vậy, mỗi ngày đều lăn lộn cùng một chỗ.
Chẳng bao lâu nữa là hết năm, cửa hàng của Cố Vân Đông sẽ có buổi họp thường niên.
Trước kia ở phủ Tuyên Hòa là như vậy, tới kinh thành tất nhiên cũng theo nếp.
Kiếp trước khi chưa chết, Cố Vân Đông cũng là nhân viên nhỏ bé của công ty, lúc ấy cô rất thích họp thường niên. Không phải gì khác, chỉ là vì có đồ ăn, thức uống, quà cáp, bốc thăm trúng thưởng trong buổi tất niên.
Hồi đó cô nghèo rớt mồng tơi, kiếm thêm được chút nào thì hay chút ấy vì thế họp thường niên cực kỳ hợp ý cô.
Năm đầu tiên cô quay trúng điện thoại di động.
Nhưng sau đó cô nghe người khác nói không phải công ty nào cũng có phúc lợi như vậy. Công ty gia đình mà cô làm có đãi ngộ rất tốt, cùng lắm là lãnh đạo đọc diễn văn. Còn các công ty khác là biểu diễn văn nghệ mà lại còn trừ tiền thưởng nếu biểu diễn kém, còn một số lại có văn hóa doanh nghiệp rất khó hiểu và xúc phạm.
Tuy rằng Cố Vân Đông không thể lý giải nhưng bây giờ cô là bà chủ nên muốn tổ chức cuộc họp thường niên để mọi người cùng nhau vui vẻ.Ngoài việc nâng cao sự gắn kết, cũng để mọi người về nhà và đón năm mới tốt lành sau giờ làm việc ngày cuối cùng của năm.
Cuộc họp thường niên ở phủ Tuyên Hòa đã giao cho quản sự. Hơn nữa có Đái phu nhân còn có đại cô và tiểu thúc ở đó nên vẫn náo nhiệt như trước.
Họp thường niên ở kinh thành năm nay phải phân thành hai phần.
Một bên là xưởng ngoại thành, ngoại thành thì Cố Vân Đông không đi được, bụng cô lớn rồi, đường xá ngoại thành lại xóc nảy khó đi vì thế họp thường niên giao cho Đồng An phụ trách.
Mặt khác, một bên tập hợp những cửa tiệm trong nội thành ở Tân Minh Các, Cố Kí, Thiệu Ký, còn có cả mấy nhà có quan hệ làm ăn. Rượu và đồ ăn là tửu lâu làm, khi Cố Vân Đông đến Tân Minh Các thì những người khác đã tới cả rồi.
Nữ làm công của Tân Minh Các đều có mặt. Trừ bọn họ ra thì có chồng của Mai Hồng, Bàng thợ mộc. Bàng thợ mộc và đồ đệ của hắn cũng từng hợp tác qua lại vài lần, quan hệ không tệ tất nhiên phải mời.
Vốn dĩ cô còn nói Bàng thợ mộc dắt theo cả hai đồ đệ và cả mấy đứa em của Mai Hồng tới.
Nhưng lại bị hai người từ chối. Cũng không phải mở tiệc ăn mừng trong xóm mà cả nhà bọn họ lại tới chiếm nguyên một bàn như vậy thì quá khó coi.
Trương Nghênh Nguyệt tới cùng với Trương mẫu. Trương mẫu bây giờ phụ trách tạp vụ của Tân Minh Các, công việc không nặng, vừa hay rất phù hợp.
Còn có mấy người Đinh Như Quân và Du tẩu.
Vạn phụ trưởng quầy của Cố Ký, tiểu nhị Thung Tử, và Tô Tinh vợ Thung Tử. Bụng của Tô Tinh cũng đã bốn tháng, kém tháng hơn Cố Vân Đông một chút, vẫn chưa lộ hẳn.
Đại phu của Thiệu Ký cùng với người làm Khương Bảo và Dư Dũng.
Dư Dũng là một trong hai người lúc trước Dịch Tử Lam đưa tới. Hồi đó cũng được coi là một nửa dược đồng ở Quận vương phủ.
Lục thị và Ngu thị cũng có mặt.
Kế tiếp là hạ nhân Thiệu phủ, không tính Dư phụ ở nhà trông nhà thì tất cả mọi người đều có mặt.
Cố Vân Đông còn mời cả Nghiêm Nhã, Tống Đức Giang, mấy người nhà Dịch Tử Lam. Cát thị dẫn con và Tần Văn Tranh tới sớm nhất.
Nhưng bởi vì thân phận, sợ mọi người không được tự nhiên nên bọn họ ngồi chung một bàn đặt ở hậu viện.
Việc sắp xếp phần thưởng đã được Cố Vân Đông và Cát thị bàn bạc xong xuôi, Hạ ma ma cũng tham gia.
Năm ngoái bọn họ không tổ chức họp thường niên ở Kinh Thành, dù sao khi ấy mới khai trương không lâu, Cát thị và Hạ ma ma cũng chưa có kinh nghiệm.
Hiện giờ nghe nói tới rút thăm trúng thưởng, hiếm khi hai người tỏ ra nhiệt tình, liệt kê ra một loạt đủ thứ phần thưởng cho Cố Vân Đông xem.
Cố Vân Đông nhìn các loại đồ bằng ngọc thư họa đồ cổ, có chút: “……”
Nhớ lại phần thưởng ở thôn Vĩnh Phúc lúc trước, không hiểu sao cô có chút xấu hổ. Năm ngoái phần thưởng ở thôn Vĩnh phúc đã tăng lên, giải nhất là một con trâu.
Đối với tiểu nhị mà nói, phẩn thưởng có tính thiết thực thì càng thể hiện được tâm ý hơn.
Thư pháp đồ bằng ngọc đồ cổ, vào tay người am hiểu những thứ này thì rất có giá trị.
Nhưng lại không phù hợp với mấy tiểu nhị trong cửa tiệm. Thứ nhất, bọn họ không am hiểu về mấy thứ này, lại không thể mang đi bán lấy tiền mặt, bảo quản không tốt rất dễ bị hỏng làm giảm giá trị. Thứ hai, dễ bị trộm, không bảo vệ được. Thứ ba là…… Đắt quá, năm nay thưởng mấy thứ này, vậy sang năm thì thế nào?
Mấy người bọn họ bàn đi bàn lại, cuối cùng đổi lại ba phần thưởng.
Đúng lúc này mọi người thấy đám người Thiệu Võ bê một đống đồ vào cửa tiệm thì phấn khích không chịu được.
Thung tử từng tham gia rồi nên khá bình tĩnh. Nhưng mấy người ở Kinh Thành chưa nhìn thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói tới rút thăm trúng thưởng ở cuộc họp cuối năm, ai nấy đều bắt đầu xoa tay.
Trương mẫu thì thầm với Trương Nghênh Nguyệt: “Mẹ nghe nói sắp rút thăm trúng thưởng, buổi sáng thức dậy mẹ còn đặc biệt thắp cho tổ tiên ba nén hương, còn rửa tay thật kỹ, chắc vận khí sẽ khá hơn nhỉ? Mẹ không trông cậy gì vào giải nhất, chỉ cần được giải ba là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”
Trương Nghênh Nguyệt kinh ngạc, trách không được buổi sáng lúc nàng ra cửa, thấy mẹ cứ cọ rửa mãi, đến khi tay sắp tróc cả da mới ra cửa, hóa ra là tâm tình của bà đều chờ ở đây.
Thật ra không chỉ có Trương mẫu, tất cả những người có mặt ở đây, bất kể là già hay trẻ đều đã mong đợi từ buổi sáng, còn có người mang theo cả bùa hộ mệnh đến.
Cố Vân Đông không biết chuyện này, cô sai người đưa đồ ăn ở tửu lâu đến, để mọi người ăn uống no say trước, ăn uống vui vẻ xong mới bắt đầu rút thăm trúng thưởng.
Cô có thai, nên việc chủ trì rút thăm trúng thưởng rơi xuống người Cát thị và Hạ ma ma.
Hạ ma ma ho nhẹ một tiếng, lấy ra một cái rương gỗ, bên trong đặt một tờ giấy, một tờ giải nhất, hai tờ giải nhì, ba tờ giải ba, còn lại thì đều là giấy trống.
Mọi người xoa tay lăm le, bắt đầu từ bàn phía trước.
Người đầu tiên đi lên là Thung Tử, sau khi thò tay khuấy một vòng ở trong rương, hắn rút ra một tờ giấy.
Hắn cũng chưa mở ra xem, đợi đến khi mọi người lần lượt lên rút hết, Hạ ma ma mới cất cái rương đi.
“Trong tay tất cả mọi người đều có một tờ giấy rồi đúng không? Bây giờ nói cho ta biết ai được giải ba.”
Mọi người đều nhắm mắt lại cầu nguyện sau đó thì ngừng thở chậm rãi mở tờ giấy ra, có người kinh hô ra tiếng, có người ủ rũ, có người đi xem tờ giấy của những người khác, cũng có người cảm thấy hơi tiếc nuối thở dài một hơi.
Rất nhanh đã có ba người đứng lên.
Một người là Đinh Như Quân giỏi thêu thùa, một người là Dư Dũng, còn có một người là Du tẩu tử.
Ba người đứng ở trên sân khấu lần lượt từ trái sang phải, đối với bọn họ mà nói, mặc kệ phần thưởng là cái gì, chỉ cần trúng thưởng thôi đã đủ để bọn họ hưng phấn bừng bừng rồi.
Hạ ma ma kêu người bưng ba cái khay lên, sau đó xốc tấm vải lụa phủ bên trên lên. Mọi người nhìn chăm chú, hai tròng mắt không kiềm chế được bắt đầu phát sáng.