Chương 1057: Miễn tiền thuê nhà
Hóa ra là một bộ đầy đủ bút, mực, giấy và nghiên mực.
Ai làm việc ở cửa tiệm của Cố Vân Đông cũng biết, chủ nhân hy vọng tất cả mọi người có thể nhân lúc rảnh rỗi học thêm nhiều chữ một chút. Tuy rằng cô không bắt ép mọi người phải luyện chữ, nhưng khi xét tăng chức tăng lương, cô nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn những người biết chữ.
Chuyện này không có cách nào, nếu người lãnh đạo không biết chữ, thì sao có thể xem được sổ sách ký lục? Có chủ nhân nào lại rộng lượng đến mức đó chứ?
Cho nên những tiểu nhị trong cửa tiệm ít nhiều cũng biết chữ, chẳng qua là viết hơi xấu chút. Mặc dù tiền lương của bọn họ không ít, nhưng nếu muốn mua mấy món đồ của người đọc sách này thì vẫn có chút khó khăn, đa phần mọi người chỉ có thể nhúng ngón tay vào nước vẽ lên trên bàn.
Bây giờ bỗng nhiên lại có thêm một bộ giấy và bút mực, không nói ba người trúng thưởng mà những người khác cũng hâm mộ không thôi.
Hạ ma ma trao phần thưởng cho bọn họ: “Chúc mừng các ngươi.”
Ba người liên tục nói lời cảm tạ, hít sâu một hơi, cầm phần thưởng trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Hạ ma ma mới tiếp tục mở miệng: “Mời người trúng giải nhì lên đây.”
Hai người đoạt giải nhì, Thung Tử ngồi ở đằng trước đột nhiên đứng bật dậy, hai tròng mắt ửng đỏ vì kích động, vội vàng bước lên sân khấu.
Còn có một người trước đó đã rửa tay rất nhiều lần, Trương mẫu. Bà cười khanh khách bước lên, cũng may là buổi sáng đã rửa tay mấy lần, bằng không thì tổn thất lớn.
Khay đựng giải nhì được bưng lên, nhưng mọi người lại phát hiện trên khay chỉ có hai tờ giấy, không còn gì nữa.
Hai tờ giấy?
Mọi người ngơ ngẩn không hiểu gì cả, Hạ ma ma cầm tờ giấy kia lên, nhìn thoáng qua, sau đó lật ngược ra trước mặt mọi người.
Người ở gần đó nghểnh cổ, híp mắt đọc chữ trong tờ giấy.
“Viết cái gì thế? Tiền thuê nhà? Một năm?”
“Trả thay các người tiền thuê nhà một năm, nếu như các người đã có nhà của mình thì có thể quy đổi thành bạc. Oa, tận một năm.”
Mọi người xem xong, lập mở to hai mắt nhìn.
Một năm đó, tiền thuê nhà ở Kinh Thành không hề rẻ, kể cả một căn nhà nhỏ ở khu hẻo lánh thì cũng phải tốn mấy lượng bạc một tháng.
Trùng hợp là hai người trúng thưởng này đều đang phải ở nhà thuê.
Hô hấp Thung Tử bắt đầu dồn dập, căn nhà kia của hắn không nhỏ, chưa tính hai phu thê bọn họ, mà cả cha mẹ hắn cũng tới. Tuy rằng trước mắt ban ngày cha mẹ ở cách vách giúp tiểu muội trông con, nhưng buổi tối sẽ trở về nhà.
Áp lực của Thung Tử hơi lớn, mặc dù sau khi đến Kinh Thành, tiền lương của hắn đã tăng lên.
Nhưng vợ hắn đang có thai, tạm thời không thể làm việc.
Mẹ hắn giúp đỡ chăm con cái, tạm thời cha đang làm trong đội vận chuyển hàng hóa ở xưởng Cố gia, cũng có tiền công.
Nhưng sau khi sinh con, sẽ phải mất thêm một khoản phí, chi phí ở Kinh Thành không hề thấp.
Nguyện vọng lớn nhất của Thung Tử trong khoảng thời gian này chính nhanh chóng lên làm chưởng quầy, cho nên hắn vô cùng nỗ lực, điên cuồng hấp thụ những kiến thức mà Vạn phụ dạy cho hắn, cả người gầy rộc cả đi.
Bây giờ lại nói với hắn, có thể miễn tiền thuê nhà?
Thung Tử quả thực hưng phấn đến mức muốn thét chói tai, không chỉ hắn, mà cả tức phụ Tô Tinh của hắn cũng thế, vuốt bụng vui mừng liếc nhìn Thung Tử.
Trương mẫu cũng ngẩn ra, nhà bà chỉ có bà và Trương Nghênh Nguyệt ở, căn nhà hai người thuê trước kia không tốt lắm, một căn nhà bị người ta ngăn làm đôi.
Sau đó hai người đều có việc làm, cho nên thuê một chỗ ở khác tốt hơn. Bởi vì các nàng chỉ có hai mẹ con, nên căn nhà bọn họ thuê không lớn lắm, dù sao bà đã quen sống tằn tiện, với lại Trương mẫu muốn tích góp thêm của hồi môn cho nữ nhi, nên thuê căn nhà rẻ một chút.
Thật ra Trương mẫu không hề thích vị trí căn nhà đó, bà luôn cảm thấy chỗ này không đủ an toàn, nhất là khi nữ nhi bà là người ngay thẳng hiền lành, lại còn có công việc tốt, mấy tên đầu đường xó chợ kia cứ nhìn chằm chằm con bé. Lần trước suýt nữa thì bị người ta tính kế, nên khoảng thời gian này Trương Mẫu đang định thuê một căn nhà khác.
Bây giờ được miễn một năm tiền thuê nhà, hơn nữa bởi vì là đồng giải nhì nên tiền thuê nhà sẽ phát dựa theo tiền thuê nhà người cao hơn.
Căn nhà mà Thung Tử thuê lớn hơn căn nhà của hai mẹ con bà, cho nên chủ yếu sẽ dựa theo tiền thuê nhà của hắn.
Trương mẫu dần kích động, có phần thưởng này, bọn họ có thể đổi một chỗ ở khác.
Những người khác cũng đang phải thuê trọ hâm mộ không thôi, có người còn đập mấy cái vào tay mình: “Tay thối, đúng chẳng có tí tác dụng gì.”
Hạ ma ma trao hai tờ giấy kia cho Thung tử và Trương mẫu, nói: “Đợi sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, các ngươi hãy đến tìm ta trình bày rõ tiền thuê nhà của mình, đến lúc đó ta sẽ giao một năm tiền thuê nhà cho các ngươi.”
“Cảm ơn Hạ ma ma.” Hai người vội vàng nhận lấy, mặt mũi hồng rực trở về chỗ ngồi của mình.
Hạ ma ma mỉm cười quay lại vị trí ban đầu, nhìn những người quen thuộc phía dưới nói: “Bây giờ còn một giải cuối cùng. Mời người trúng giải nhất bước lên đây.”
Người ở phía dười nhìn trái ngó phải, ánh mắt tập trung trên người Lục thị cuối cùng cũng đứng dậy.
Lục thị còn có chút ngượng ngùng, nàng mới tới đây không lâu, thế mà lại trúng giải thưởng lớn như vậy khiến nàng có chút xấu hổ.
Có điều những người bên cạnh đều ngạc nhiên reo hò, cổ cũ nàng nhanh chóng bước lên đài.
Lúc này Lục thị mới hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ ma ma.
Lần này Hạ ma ma không bưng khay lên mà là một cái rương nhỏ.
Sao lại là một cái rương nhỏ? Bên trong có cái gì? Bọn họ cảm giác bên trong nhất định có rất nhiều đồ.
Hạ ma ma mở nắp cái rương ra, nói: “Giải nhất, là một bộ trang sức.”
Một bộ trang sức bao gồm tam chi phát sơ, một đôi thoa cài tóc, một đôi trâm, còn có vòng tay hoa tai và các loại trang sức. Mấy thứ được mua ở những hàng bạc bình thường, tuy không đắt bằng đồ ở gia đình giàu có nhưng cũng không hề tầm thường.
Không ít người mở to hai mắt, hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Là một bộ trang sức hoàn chỉnh đó.
Không nói đến những nữ tử có mặt ở đây mà ngay cả nam nhân cũng không kiềm chế được hai mắt phát sáng.
Tuy bọn họ không thể sử dụng cũng chẳng thể đeo, nhưng trong nhà bọn hắn có tức phụ có nữ nhi, có thể tặng cho các nàng cũng rất tốt.
Huống chi, những thứ này không sợ bị mất giá, cho dù không dùng, chỉ cần cất nó đi rồi khóa lại là được.
Giải nhất, không hổ là giải nhất.
Lục thị cũng ngây người, thế mà lại là đồ trang sức? Trước kia lúc còn là tiểu thư Lục gia, nàng cũng có vài bộ đồ trang sức, trước kia nàng không hiểu, nhưng sau khi biết được bộ mặt thật của Lục phu nhân, thỉnh thoảng nhớ lại một số chi tiết, nàng mới nhận ra những bộ trang sức đó đều chỉ là đồ thô ráp. Trách không được Lục phu nhân chưa bao giờ để cho nàng đeo ra cửa.
Cố Vân Đông vẫn luôn ngồi ở phía sau vừa ăn vừa xem náo nhiệt cũng có chút kinh ngạc.
Này đúng là trùng hợp, sau khi Cao Phong trở về, bọn họ sẽ thành thân. Mấy món đồ này lấy ra làm của hồi môn cho Lục thị cũng không đến mức bị chê cười.
Lục thị ôm hộp trang sức về chỗ ngồi, người bên cạnh đều sôi nổi ghé đầu qua xem.
Ba giải thưởng lớn đã được trao xong, những người không trúng giải cũng hơi thất vọng.
Nhưng mà không sao, tiếp theo chính là phát quà tết, ai cũng có phần.
Thông thường quà tết đều là đồ ăn được sản xuất trong xưởng Cố gia, kể cả ở Kinh thành thì cũng là đồ tốt.