Chương 1058: Ý tưởng của Dịch Tử Lam
Ngoại trừ những thứ này, còn có thịt và vải, đồ vô cùng phong phú.
Cố Vân Đông kiếm được tiền, cũng không hề keo kiệt với những nhân viên cực nhọc này.
Cho nên những người làm việc dưới danh nghĩa tiểu nhị ở cửa tiệm của cô, chỉ có nỗ lực leo lên trên, chứ chưa từng nghe nói có người rời đi không làm nữa. Cố Vân Đông biết rõ có không ít người muốn trả giá cao để thọc gậy bánh xe.
Chưa nói tới những nữ tiểu nhị ở Tân Minh Các, mà ngay cả đám người Thung Tử chỉ mới làm việc ở Cố Ký được hai tháng, đã có đại quan và quý nhân uy hiếp dụ dỗ lôi kéo người đi.
Nhưng tất cả những người này đều từ chối, không có trường hợp ngoại lệ.
Nếu như không từ chối được thì lập tức báo cho chưởng quầy, bọn họ sẽ không phản kháng quá mạnh.
Phân phát quà và tiền thưởng cuối năm xong, Cố Vân Đông để mọi người tiếp tục ăn uống.
Cô đứng dậy đi về phía hậu viện, đám người Dịch Tử Lam đang ở đó.
Thực ra vừa rồi mấy người Dịch Tử Lam đã đứng ở lối vào, tận mắt nhìn thấy quá trình rút thăm trúng thưởng.
Nếu không có quận vương phi ngăn cản, thiếu chút nữa tiểu quận chúa đã chạy vào đòi tham gia rồi.
Lúc này thấy Cố Vân Đông đến đây, mọi người vội nhường hai vị trí,
nói cô Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống.
Hiếm khi thấy Dịch Tử Lam cảm khái: “Hình thức này của ngươi khá thú vị, đẩy bầu không khí đến cao trào. Ngay cả ta cũng thấy ngứa ngáy.”
Hắn chẳng phải là người thiếu tiền, giấy bút mực bạc đồ trang sức gì đó, đồ tốt hơn mấy thứ này gấp trăm lần nhà hắn cũng có, sao còn đỏ mắt thèm thuồng giải thưởng của Cố Vân Đông chứ? Thật là kỳ quái.
Vừa rồi hắn xem rất vui vẻ, chẳng màng đến ăn uống.
Cố Vân Đông thì ngược lại, vẫn luôn ngồi ở phía sau nên không bị đói.
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn Dịch Tử Lam một cái, nói: “Nếu muốn, ngươi cũng có thể tổ chức họp thường niên ở phủ đệ của mình mà.”
Dịch Tử Lam sửng sốt, hắn và quận vương phi nhìn nhau, sắc mặt vương phi cứng đờ.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Dịch Tử Lam nói: “Ta thấy việc này rất khả thi.”
Quận vương phi chẳng thèm để ý đến hắn, khả thi? Khả thi chỗ nào?
Quan hệ trong phủ quận vương vừa rắc rối lại phức tạp, không giống với nơi chỉ thuần thúy đến để làm việc giống việc như Tân Minh Các.
Lại còn rút thăm trúng thưởng, bảo nàng phải chuẩn bị phần thưởng gì bây giờ? Nếu tệ quá, để truyền ra ngoài còn bị người ta chê cười. Đắt quá thì nàng lại đau lòng, việc chi tiêu mỗi ngày trong phủ không hề ít.
Huống hồ, cấp bậc trong vương phủ rất rõ ràng, nếu người vẩy nước quét nhà trúng thưởng, liệu hắn có giữ được không? Quản sự có thế lực một chút chỉ cần dùng một hai câu là có thể chiếm làm của riêng.
Nếu như người có tâm tư bất chính chiếm được, quay đầu lại hối lộ quản sự mưu cầu một chức vị có lợi cho bản thân.
Đến lúc đó, nhất định trong vương phủ sẽ chướng khí mù mịt.
Còn có, nếu như vương phủ tổ chức? Vậy có phải mấy chưởng quầy ở cửa tiệm cũng muốn tới không?
Không làm đương gia không biết củi gạo quý, bình thường Dịch Tử Lam là người bề trên, không biết việc quản lý một vương phủ lớn như vậy vất vả như thế nào.
Dù thế nào cũng không thể rút thăm trúng thưởng, nàng kiên quyết không tổ chức.
Quận vương phi sợ Dịch Tử Lam chưa từ bỏ ý định, lại nghĩ thêm gì, thấy thời gian không còn sớm, dứt khoát lôi kéo hắn cáo từ.
Dịch Tử Lam: “……” Gấp cái gì, không thấy nữ nhi bảo bối vẫn chưa chơi đủ sao?
Quận vương phi mặc kệ hắn, thuận tiện gọi tiểu quận chúa đang chơi cầu trượt trong phòng riêng, sau đó cáo từ rời đi.
Bọn họ vừa đi, những người khác thấy cuộc họp thường niên sắp kết thúc, cũng tốp năm tốp ba cáo từ rời đi.
Ở đại sảnh, mọi người ăn uống cũng đã xong, Hạ ma ma dẫn Trương mẫu và vài người nữa đi thu dọn, những người khác đều ra cửa, chuẩn bị về nhà.
Cố Vân Đông đừng ở bên ngoài, chờ Thiệu Thanh Viễn dắt xe ngựa đến.
Có điều Thiệu Thanh Viễn chưa tới nhưng lại có một người đánh xe ngựa dừng ở trước mặt cô.
Đỗ Thiên Khánh nhảy xuống khỏi xe ngựa, mỉm cười nói với Cố Vân Đông: “Cố chủ nhân, ta tới đón La Kỳ.”
Mấy ngày nữa sẽ bước sang năm mới, dù sao đây cũng là cái tết đầu tiên gia đình đoàn tụ, hai cha con Đỗ Thiên Khánh muốn đón năm mới với La Kỳ. Với lại chỉ có mỗi hai đại nam tử như bọn họ rất quạnh quẽ, giờ có thêm một đứa bé cũng khác.
Bọn họ còn chuẩn bị bao lì xì và quần áo mới cho La Kỳ.
Từ nhỏ La Kỳ đã sống ở đảo Lâm Tầm, mặc dù Cổ Ngọc Văn yêu thương cô bé, nhưng điều kiện trong nhà có hạn, chẳng mấy khi con bé có quần áo mới ăn tết.
“Sao ngươi tới sớm vậy?” Cố Vân Đông có chút kinh ngạc: “Bên nhà xưởng đã kết thúc rồi à?”
Đỗ Thiên Khánh cười nói: “Đã rút thăm trúng thưởng xong rồi, ta thấy trời vẫn còn sớm, nên tranh thủ chạy tới đón con bé nhân lúc cửa thành chưa đóng. Ta nghe ông cụ nói, có thể ngày mai tuyết sẽ rơi, nếu thế thì không tiện đón con bé rời khỏi thành.”
Cố Vân Đông gật đầu, nói với Đồng Thủy Đào đứng ở bên cạnh: “Muội đi gọi La Kỳ đi.” Con bé vẫn đang đang chơi với Khả Khả.
Đồng Thủy Đào đi vào, Cố Vân Đông mới cười hỏi: “Bốc thăm trúng thưởng, ngươi có rút được giải gì không?”
Phần thưởng ở nhà xưởng không giống với bên này, những vẫn tính thiết thực cao và giá cả cũng không thấp.
“Ha ha, ta không có vận khí đó, chẳng rút được cái gì cả, có điều ta đã lấy quà tết về nhà trước rồi. Còn phải đa tạ Cố chủ nhân, ngài tặng một đống lớn quà tết, năm mới ta không cần phải mua thêm đồ gì nữa.”
Trước đây Đỗ Thiên Khánh từng chung đụng với Cố Vân Đông, nên mặc dù bây giờ cũng đang làm việc ở xưởng, nhưng thái độ của hắn thoái mái hơn các công nhân khác rất nhiều.
Đang nói chuyện, La Kỳ hưng phấn chạy ra từ bên trong: “Cậu.”
Đỗ Thiên Khánh cầm cái mũ trong tay đội lên cho con bé: “Trời lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh.”
La Kỳ ngoan ngoãn đội mũ, sau đó vẫy vẫy tay với Cố Vân Đông và Khả Khả cũng theo ra ngoài: “Vân Đông tỷ tỷ, Khả Khả, muội đi trước.”
“Được rồi, gặp lại sau.”
Đồng Thủy Đào xách quà Tết của La Kỳ ra đặt lên trên xe bò, Đỗ Thiên Khánh liền ngồi lên xe, đánh xe rời đi.
Cố Vân Đông nhìn bọn họ đi càng lúc càng xa, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Cố chủ nhân? Đó là ai thế?”
Cố Vân Đông quay đầu lại, thấy là Trương mẫu, không khỏi sửng sốt một chút, nói: “Đấy là cậu của La Kỳ, có chuyện gì vậy?”
Hai mắt Trương mẫu sáng rực lên: “Hắn chính là cậu của La Kỳ ư? Nhìn thật tuấn tú lịch sự.”
Cố Vân Đông nhìn bà một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười, nhìn trái nhìn phải, nghiêng người lại gần nhỏ giọng hỏi: “Thím Trương, thím nhìn trúng hắn rồi à?”
Gương mặt Trương mẫu thoáng hiện lên một tia xấu hổ, loại chuyện này, rốt cuộc cũng không tiện nói, bằng không sẽ hủy hoại thanh danh của nữ nhi mình.
Có điều bà cũng không phủ nhận, chỉ quay đầu liếc nhìn nữ nhi nhà mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Không biết là nhân phẩm thế nào.”
Cố Vân Đông nghe thấy vậy, cô còn gì không hiểu?
Lại nói tiếp, Trương Nghênh Nguyệt đúng là đã đến tuổi thành thân rồi. Cô nghe nói có không ít người có ý muốn lấy nàng làm vợ. Mấy năm nay, có rất nhiều bà mối tìm tới nhà họ Trương.
Tuy nhiên, Trương mẫu vẫn chưa ưng ai.
Vì thế mà trong các ngõ nhỏ còn lan truyền Trương Nghênh Nguyệt ánh mắt cao, nghe đồn nàng muốn gia nhập vào tầng lớp phú quý.