Chương 1059: Hôn sự của Trương Nghênh Nguyệt
Có điều nhìn vẻ mặt của Trương mẫu bây giờ, có lẽ là bà có suy tính khác.
Cố Vân Đông sờ sờ cằm, cô cũng xem như tương đối hiểu biết Đỗ Thiên Khánh, con người hắn quả thật không tồi.
Hắn có một vài khuyết điểm, nhưng con người làm gì có ai hoàn hảo, cũng không thể bắt người ta phải thập toàn thập mỹ chứ nhỉ?
Hơn nữa Trương Nghênh Nguyệt là người có chủ trương và suy nghĩ riêng, hình mẫu hoàn toàn khác với vị hôn thê trước của Đỗ Thiên Khánh.
Trương mẫu có tâm tư kia, Cố Vân Đông cũng thấy vui mừng, có điều cô vẫn cần phải nói rõ ràng.
“Thím, con người Đỗ Thiên Khánh xác thật không tồi. Nhưng có chuyện ta phải nói trước với thím, hắn đã từng thành thân, không biết ngươi có để ý không. Hai người không có con cái, lúc chạy nạn nàng ấy đã trốn đi rồi. Trong nhà có một người cha nuôi, khoảng thời gian trước bị ngã gãy chân, bây giờ gần như khỏi hẳn rồi. Trước đó bọn họ là thợ săn, nhưng trải qua chuyện này, bọn họ nhận thấy vào núi rất nguy hiểm, nên hiện giờ Đỗ Thiên Khánh đang làm việc ở xưởng Cố gia. Con người hắn rất chăm chỉ, lại hiếu thuận, cũng rất kiên nhẫn với trẻ con.”
Trương mẫu yên lặng lắng nghe, trước đó bà cũng từng nghe thấy La Kỳ nhắc tới cậu của con bé mấy lần, nhưng vẫn luôn không thấy nhắc đến mợ. Trương mẫu đoán, có thể người mợ này đã mất, nhưng không ngờ lại là bỏ trốn lúc chạy nạn.
Thật ra Trương mẫu không có thành kiến gì với người từng thành thân.
Trương mẫu cảm thấy chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt, đối xử tử tế với nữ nhi, có chí tiến thủ, ngoại hình không tệ, không có thói hư tật xấu gì là được.
Lúc trước thấy Mai Hồng thành thân với Bàng thợ mợ mộc, Trương mẫu còn có chút hâm mộ. Mặc dù tuổi tác Bàng thợ mộc có hơi lớn một chút, nhưng chịu thương chịu khó, đối xử với Mai Hồng vừa cẩn thận lại chu đáo. Thỉnh thoảng Mai Hồng phải tan làm muộn, hắn sẽ đứng ở bên ngoài, chờ đón nàng về nhà.
Sau lại có người làm mai cho Nghênh Nguyệt nhà bà, ban đầu Trương mẫu rất vui mừng.
Nghênh Nguyệt là người có chủ kiến, bà cũng không thích nghe mấy lời ba hoa chích choè của bà mối, hoặc là bà sẽ tự mình đi điều tra, hoặc là sẽ tìm người đi tiếp xúc.
Nhưng điều tra xong, thì loại ham ăn lười làm nghe nói Nghênh Nguyệt nhà bà có tiền công muốn để con bé nuôi kẻ làm biếng.
Con loại kiêu căng ngạo mạn lại ghét bỏ trong nhà Nghênh Nguyệt có mẹ già, muốn sau này bọn họ ít tiếp xúc với bà.
Hoặc là người nhát gan, làm gì cũng sợ hãi rụt rè, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, gặp chuyện thì sợ hãi trốn tránh.
Còn có người gia đình cực kỳ phức tạp, chị em dâu nhiều không nói lại còn toàn là người không phải đèn cạn dầu, cha mẹ còn bất công.
Trương mẫu càng nghe chuyện thì người càng chết lặng.
Nếu là trước đây, ba cũng nghĩ chắp vá thì chắp vá, nhà ai mà chả thế. Nhưng càng tiếp xúc với nhiều người, có nhiều kiến thức hơn, có một số việc bà không còn tiếp thu nổi.
Bà tận mắt nhìn thấy hình thức Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở chung, thấy tình cảm của Mai Hồng và Bàng thợ mộ, bà hy vọng sau này Nghênh Nguyệt cũng có thể sống cuộc sống hạnh phúc. Bà chẳng trông mong nàng có thể đại phú đại quý, chỉ hy vọng phu thê có thể nắm tay
nhau đồng cam cộng khổ.
Bà chỉ có một người nữ nhi mà thôi.
Trương mẫu cũng rất buồn, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy Đỗ Thiên Khánh, mắt bà lập tức sáng lên.
Cậu của La Kỳ, con người đĩnh đạc trong sạch, đôi mắt cũng rất có thần, làm việc biết tiến biết lùi.
Quan trọng nhất là, khi hắn nói chuyện với Cố Vân Đông, nhìn hắn chẳng hề có nửa điểm nao núng hay bất an nào cả, dáng vẻ bình tĩnh như vậy, vừa nhìn đã biết là người đã trải việc đời.
Hơn nữa có thể vào Cố Vân Đông mắt, Trương mẫu cảm thấy Đỗ Thiên Khánh này nhân phẩm không thành vấn đề.
Lúc này nghe được Cố Vân Đông giới thiệu, Trương mẫu thoáng do dự một chút, nói: “Ta cảm thấy tiểu tử này không tồi.”
Cố Vân Đông nhận ra ý tứ trong lời của bà, cô cười nói: “Được rồi, ta đã biết, trở về ta sẽ tìm hiểu thêm.”
Trương mẫu thở hắt ra một hơi: “Vậy làm phiền Cố chủ nhân.”
Đúng lúc này, xe ngựa cũng lại đây, Cố Vân Đông nhìn Trương mẫu nói: “Nhưng mà chuyện này, thím cũng nên hỏi qua ý của Trương Nghênh Nguyệt một chút. Hôm nào ta sẽ nói ngươi đưa tin tức cho thím.”
Trương mẫu vui vẻ ra mặt: “Ai da, ta biết rồi.”
Cố Vân Đông được Thiệu Thanh Viễn đỡ lên xe ngựa, xe ngựa vừa lăn bánh, Thiệu Thanh Viễn mới nghi hoặc hỏi cô: “Hai người vừa nói chuyện gì đó?”
“Trương thẩm nhìn trúng Đỗ Thiên Khánh, không biết Đỗ gia nghĩ thể nào.” Thê tử của Đỗ Thiên Khách bỏ trốn, nếu như hắn mất niềm tin vào nữ nhân, vậy thì cô không có cách nào.
Thiệu Thanh Viễn có chút ngoài ý muốn, hắn suy tư một lát: “Chắc Đỗ thúc rất muốn tìm vợ cho hắn, Đỗ Thiên Khánh…… Ta đoán có lẽ hắn vẫn còn để ý mình có thể có con hay không.”
Đúng rồi, không phải lý do vợ cũ của hắn bỏ đi là vì hắn không thể sinh con sao?
“Chàng bắt mạch cho hắn rồi đúng không? Hình như đâu có vấn đề gì.”
“Chính bởi vì không có vấn đề gì, hắn mới để ý.” Người trong thôn đồn thổi hai phụ tử bọn họ bọn họ sát sinh nhiều quá, cho nên bây giờ mới gặp phải báo ứng.
Thân thể không sao, nên đổ thừa cho báo ứng à?
Cố Vân Đông: “……”
Quả báo cái gì chứ, Đỗ Mông bởi vì thân thể thê tử của ông ấy không tốt, phu thê Đỗ Thiên Khánh không thể sinh, chẳng lẽ không thể là vì vấn đề của người vợ trước sao? Hay là do duyên phận chưa tới?
“Nàng đừng lo, để hôm nào ta đi hỏi thử ý tứ của bọn họ.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Thiếp đâu lo, thiếp sẽ về nhà an tâm dưỡng thai.”
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười kéo cô vào trong lồng ngực.
Cuộc họp thường niên đã kết thúc, cửa tiệm mở thêm mấy ngày nữa mới đóng cửa.
Thiệu gia đã bắt đầu chuẩn bị ăn tết, lần đầu tiên ăn tết ở kinh thành, không biết phong tục ở nơi này thế nào.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn và cô không cần phải tiến cung ăn tất niên, mặc dù bây giờ cô là quận chúa, Thiệu Thanh Viễn là quan, nhưng cả hai người đều không nhúng tay vào việc triều chính.
Huống hồ bây giờ bụng cô đã lớn không tiện đi lại, Thái Hậu Hoàng Thượng cũng miễn cho bọn họ không cần vào cung thỉnh an.
Cho nên, Thiệu gia vẫn đóng cửa một mình ăn tết.
Quả nhiên Kinh Thành náo nhiệt không thể sánh nổi. Đêm giao thừa, tiếng pháo nổ vang rộn rã cả đêm không ngớt.
Cố Vân Đông hiện tại thích ngủ, không thể thức để đón giao thừa được, ăn uống xong xuôi bọn họ ngồi lại trong nhà chính thêm một lúc, sau đó Thiệu Thanh Viễn bế cô trở lại phòng, Cố Vân Đông ngồi tựa vào lòng hắn thiếp đi trong tiếng pháo nổ.
Dương Liễu bế Khả Khả vốn muốn đón giao thừa nhưng giờ này lại đang gật gà gật gù trở về phòng, hai nữ nhi đã ngủ, trượng phu và nhi tử lại không ở đây, Dương Liễu nhớ bọn họ, trong lòng bà có chút tiếc nuối không ngủ được. Nhưng bà vẫn ở lại trong phòng, nhắm mắt cầu nguyện một năm mới tốt lành.
Cuối cùng chỉ có ba người Thiệu Võ ở lại đình viện đón giao thừa.
Bọn họ cầm mấy vò rượu, kéo Vạn phụ và hai đứa con trai sinh đôi của ông, còn cả mấy người Dư phụ Dư Dũng, bê thêm điểm tâm ngồi ở bên ngoài vừa uống rượu vừa cùng nhau nói chuyện phiếm.
Thiệu Võ có chút đáng tiếc: “Thiệu Văn vẫn chưa về, tính cả năm ngoái là đã hai năm rồi hắn không ăn tết với ta.”
Năm ngoái hắn đi theo Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đến phủ Linh Châu, đúng lúc đến dịp ăn tết, nên không thể trở về.
Năm nay hắn lại đến phủ Linh Châu đón người, hắn và phủ Linh Châu thật đúng là có duyên.
Ban đầu Thiệu Văn đưa Cao Tử đi bằng đường thủy, dựa theo lộ trình bình thường, năm ngoái là về đến nơi rồi. Nhưng…… Bọn họ quên mất đường thủy đến kinh thành sẽ bị đóng băng, đi thuyền được nửa đường,Thiệu Văn đành phải đưa hai huynh muội bọn họ tiếp tục đi bằng đường bộ, nhưng chắc là mấy ngày nữa sẽ đến nơi.