Chương 1060: Muốn cưới vợ
“Không sao đâu, đợi sang năm hắn trở về, mấy người chúng ta đến xin phép công tử, tìm một tửu lâu ăn một bữa.” Thiệu Song nhấp một ngụm rượu, nói.
“Đúng vậy, cơ hội như thế này không nhiều, qua hai năm nữa có khi chúng ta thành thân hết rồi.”
“Thiệu Võ, ngươi muốn cưới vợ rồi sao?”
Thiệu Toàn cười, làm mặt quỷ với hắn: “Đến đây, nói cho chúng ta biết, là cô nương nhà ai nào?”
“Biến đi.” Thiệu Võ đẩy hắn ra.
Vạn gia và phụ tử Dư gia ngồi một bên nhìn bọn họ cười nói ầm ĩ, cũng không kiềm chế được uống thêm hai ly.
Năm ngoái bọn họ ăn tết ở Thiệu phủ, chỉ là lúc ấy chủ nhân không ở nhà, bọn họ trông coi nhà cửa, cũng không có nhiều cảm giác lắm.
Năm nay có nhiều người cùng quây quần ăn tết, bầu không khí này thật sự hòa thuận hơn lúc bọn họ còn ở quận vương phủ nhiều.
Hồi trước lúc Quận vương gia muốn đưa hai người bọn họ đến Thiệu phủ, trong lòng bọn họ còn rất thấp thỏm, sợ chủ nhân là người không dễ ở chung.
Nhưng đến lúc chân chính tiếp xúc, bọn họ mới phát hiện, chẳng có người chủ tử nào tốt hơn gia và phu nhân.
Bây giờ Vạn phụ ra ngoài làm ăn buôn bán, đụng phải quản sự trước đây của mình. Người quản sự kia còn vỗ vai của hắn, vẻ mặt đầy hâm mộ, nói hắn vận khí tốt.
Đúng là vận khí của hắn khá tốt, qua một thời gian nữa hắn sẽ mang Thung Tử ra ngoài, phu nhân nói muốn hắn đến phủ Vạn Khánh một chuyến, có lẽ phu nhân muốn mở một cửa tiệm ở phủ Vạn Khánh.
Tưởng tượng đến ngày đó, Vạn phụ cười ngoác ra không kiềm chế được, cầm bầu rượu lên uống hai ngụm lớn.
“Thật sảng khoái.”
Đêm nay, ở Thiệu phủ ai nấy đều rất vui vẻ. Cũng may là bọn họ biết kiềm chế, tuy rằng đã uống chút rượu, nhưng ngày hôm sau thức dậy vẫn tràn trề sinh lức, bận bịu làm việc.
Sáng sớm đã có người tới Thiệu gia chúc tết, Thiệu Thanh Viễn sợ Cố Vân Đông mệt mỏi, nên về cơ bản đều là hắn hoặc Dương Liễu tiếp khách.
Dương Liễu tiếp xúc với quận vương phi, khí chất thay đổi rất nhiều, đối nhân xử thế không hề có chút vấn đề nào cả.
Bà dẫn Khả Khả tròn vo mặc quần áo mới, những người tới chúc tết quen hay không quen con bé cũng nhận ra được gần hết, chưa kể con bé còn tương đối hiểu biết tình hình ở Kinh Thành.
Người tới chúc tết Thiệu gia không ít, có điều Cố Vân Đông lại không ra cửa.
Mọi người cũng hiểu, với thời tiết thế này, cộng thêm bây giờ có nhiều trẻ con đốt pháo trên đường, người có thai như cô vẫn nên ở trong nhà thì tốt hơn.
Tuy nhiên Cố Vân Đông không đến nhà ai chúc tết cũng được, nhưng không thể không đến Hoài Âm Hầu phủ.
Đây là nhà ngoại của Thiệu Thanh Viễn, đây là cái tết đầu tiên sau khi bọn họ nhận thân, không đến nhà thì không có cách nào giải thích.
Chỉ đến chúc tết một nhà thôi nên Thiệu Thanh Viễn và Dương Liễu cũng không phản đối, cũng may là Hoài Âm hầu phủ cách đây không xa.
Hai vợ chồng bọn họ dẫn theo Đồng Thủy Đào và Thiệu Toàn cùng nhau ra cửa.
Năm nay Hoài Âm Hầu phủ có chút quạnh quẽ hơn năm ngoài, vốn dĩ lão phu nhân cũng không thích nào nhiệt, như vậy vừa hợp ý bà.
Thấy hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn đến chúc tết, bà rất cao hứng, nắm tay Cố Vân Đông mãi không buông: “Con đó, trời lạnh thế này, mới sáng sớm các con chạy tới nơi này làm gì, muốn làm cho ta lo lắng hả? Thanh Viễn cũng thật không hiểu chuyện, bây giờ trong nhà con là lớn nhất, sao có thể để con mệt mỏi được?”
Hầu phu nhân đuổi mấy tiểu bối đang u mê không hiểu gì ra ngoài, cầm cái đệm đặt sau lưng Cố Vân Đông, nghe bà ấy nói vậy thì cười nói: “Mẹ, hai đứa nhỏ hiếu thuận, muốn đến thăm người, cũng để cho mẹ thăm chắt trai mà.”
Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho lão phu nhân, hết thảy đều tốt, nên hắn cũng an tâm.
Hắn ngồi xuống trò chuyện với lão phu nhân mấy câu, Hoài Âm Hầu đi vào, kéo hắn sang một bên nói nhỏ.
Hoài Âm Hầu nhìn về phía lão phu nhân, thấy bà đang nói chuyện với Cố Vân Đông không chú ý tới bên này, lúc này mới hỏi: “Ta nghe nói chức vụ của Thái Văn Khiêm là do cháu nhúng tay vào hả?”
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, cười cười: “Cậu hiểu lầm rồi, cháu đâu phải quan viên ở Lại Bộ, cũng chẳng phải là cấp trên của Thái Văn Khiêm, làm gì có bản lĩnh này. Bây giờ cháu nhận chức ở Hình Bộ, có thể tra án bắt người, nhưng những chuyện khác không liên quan gì tới cháu.”
Hoài Âm Hầu nghi ngờ nhìn hắn thêm một cái, nhìn vẻ mặt chân thành của Thiệu Thanh Viễn, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi gật đầu: “Không phải cháu thì tốt. Cháu nói đúng, có một số chuyện cháu đừng tham gia vào, bằng không người ta lại hiểu nhầm cháu vươn bàn tay quá dài, vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán lại không tốt. Bây giờ Hoàng Thượng đang coi trọng, cháu càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên quá phận, ngộ nhỡ chọc Hoàng Thượng phản cảm thì mất nhiều hơn được. Vì mấy người Thái gia kia, không đáng.”
Mặc dù Hoài Âm Hầu đang dạy hắn đạo chốn quan trường, nhưng mà……
Có phải ngài tin tưởng ta quá rồi hay không, ta nói không phải, thì ngài thực sự nghĩ là không phải do ta làm?
Thiệu Thanh Viễn cũng không biết nên nói vị Đại cữu cữu này quá đơn thuần, hay là quá thiên vị nữa.
Có điều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông thì chắc là vế sau. Dù sao ông cũng là người làm quan tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng kỹ năng phòng bị cơ bản vẫn phải có.
Nghĩ vậy, trong lòng Thiệu Thanh Viễn thoáng cảm thấy ấm áp.
“Cữu cữu người yên tâm, cháu biết chừng mực.”
Hoài Âm Hầu gật đầu: “Vậy là tốt rồi, có điều Thái gia này đúng là chẳng phải thứ gì tốt, rõ ràng không phải do cháu làm, vậy mà đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của cháu và Vân Đông. Chắc chắn bọn họ ỷ vào chuyện cháu ở nhà chăm Vân Đông dưỡng thai cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế. Ta còn nghe người ta đồn, bọn họ còn đến nhà bồi tội mong các cháu giơ cao đánh khẽ, kết quả là lễ thì các cháu nhận, nhưng Thái Văn Khiêm lại bị các cháu đánh đến nửa sống nửa chết, đến nay vẫn còn phải nằm ở trên giường dưỡng thương.”
Mấy lời đồn đại này, Thiệu Thanh Viễn đều biết hết. Mỗi ngày Tân Minh Các tiếp đón không biết bao nhiêu khách nhân, đám nữ nhân cực kỳ tận tâm tận lực buôn chuyện bát quái.
Cho nên Thái gia nói cái gì làm gì, chẳng ai rõ ràng hơn bọn họ.
Nhưng hắn và Cố Vân Đông không giải thích, có một số người, đợi đến năm sẽ biết cái gì gọi là cắn trả.
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn không thay đổi: “Chuyện cháu không làm, bọn họ có hắt nước bẩn lên người bọn cháu cũng vô dụng. Việc này cữu cữu không cần lo lắng, bọn họ sẽ tự phải gánh lấy chịu hậu quả mình gây ra.”
Hoài Âm Hầu thở dài, lắc đầu nói: “Cháu quá ngây thơ rồi, bịa đặt quá nhiều sẽ biến thành thật. Đặc biệt là các cháu không có căn cơ ở Kinh Thành, những người kia lại có quan hệ thân thiết với Thái gia, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, chỉ một lát là toàn bộ Kinh Thành biết cháu đánh chửi Thái Văn Khiêm, sẽ mắng các cháu.”
Thiệu Thanh Viễn hồn nhiên: “……”
Hoài Âm Hầu nhíu mày: “Được rồi, trở về ta sẽ đi tìm Thiệu Tuệ, mặc kệ nói thế nào ta cũng là đại ca nàng ta, ta cảnh cáo nàng ta thu liễm lại một chút. Cháu cũng đừng lo lắng, chuyện này cữu cữu sẽ giúp cháu giải quyết.”
Thiệu Thanh Viễn nhất thời không biết nói gì cho phải, thấy dáng vẻ nghiêm túc suy tư của ông, thì bật cười, đành phải nói: “Không cần, cữu cữu, thật ra cháu và Vân Đông đã có suy tính rồi, qua năm nay, mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi. Ngài cũng không cần phải đến Thái gia, không bọn họ lại nghĩ chúng ta sợ bà ta.”
Hoài Âm Hầu sửng sốt: “Các cháu đã có tính toán rồi ư?”
“Vâng, lúc trước bọn cháu lo là cữu cữu cảm thấy mọi người đều là thân thích, bây giờ lại nảy sinh mâu thuẫn, sợ ngài khó xử nên mới không nói.”
“Nói bậy bạ gì đó, cháu là cháu ngoại của ta, ta phải bảo vệ cho cháu chứ không phải là gây khó dễ cho cháu.”