Chương 1101: Đưa La Kỳ về
Những người mới tới nhìn thấy Cố Vân Đông, cũng tò mò nhìn nhiều hơn một chút.
Sau khi biết cô chính là chủ xưởng, là vị Vĩnh gia quận chúa nổi danh trong kinh thành, lập tức lại càng thêm tò mò.
Cố Vân Đông chỉ gật đầu với bọn họ một cái, sau đó bước vào trong văn phòng.
Cô vừa đi khỏi, người ở phía sau lập tức bắt đầu bàn tán: “Cố chủ nhân thật bình dị dễ gần, không hề giống quận chúa chút nào.”
“Đúng vậy, còn gật đầu với chúng ta, những quý nhân mà chúng ta gặp trước đây đều không thèm liếc mắt nhìn chúng ta một cái.”
“Đâu phải chỉ có mỗi chuyện đó, chủ nhân còn ra tay rất hào phóng, lễ tết gì chúng ta cũng có quà.”
“Ai da, không phải sắp tới lễ thanh minh rồi sao? Có phải cũng sẽ có quà hay không?”
Mọi người: “……” Thanh minh thì phát quà gì? Tiền giấy ư?
Đồng An bước ra từ văn phòng, nhìn thoáng qua những người đang nói chuyện, nặng nề ho một tiếng: “Các người không định làm việc à? Chủ nhân đến các ngươi không tranh thủ thể hiện thật tốt, còn có thời gian buôn chuyện? Sao thế, có định đi làm việc nữa không?”
Mọi người rụt cổ lại, nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Đồng An lắc đầu, tránh nửa người ra. Hai người Cố Vân Đông từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm một quyển sổ.
Cô đi một vòng quanh xưởng, động viên mọi người một phen.
Sau đó rời đi cùng với Thiệu Thanh Viễn. Ra khỏi nhà xưởng, bọn họ lập tức đi thẳng tới nhà họ Đỗ.
Đỗ Thiên Khánh đã về nhà trước, đun nước. Thấy bọn họ tiến vào, hắn vội vàng pha trà bưng tới.
Sau khi nghe câu hỏi của Cố Vân Đông, Đỗ Thiên Khánh sững sờ mất một lúc.
Sở Bảo Nghiên là người như thế nào?
Cái này……
Đỗ Thiên Khánh suy nghĩ một lát: “Trong ấn tượng của ta, thế tử Lỗ Vương là một người tâm cao khí ngạo. Mặc dù ta cứu hắn nhưng ban đầu hắn không hề tỏ vẻ cảm kích ta, sau hai ngày hắn chẳng hề để ý tới ta nữa, chỉ muốn dùng bạc nhanh chóng đuổi ta đi. Tuy nhiên Lỗ Vương gia lại rất nhã nhặn lễ độ, còn răn dạy thế tử một trận, tự mình sắp xếp ổn thỏa cho cha con ta, ngài ấy còn nói nếu chúng ta cần giúp đỡ gì, cứ việc đến tìm hắn.”
Vì vậy hai cha con họ có cảm tình rất tốt với Lỗ Vương. Nếu không phải sau này phát sinh chuyện của Cổ gia thì bọn họ đã cân nhắc đến chuyện làm việc cho Lỗ Vương rồi.
“Tâm cao khí ngạo?”
Cố Vân Đông rũ mắt trầm tư: “Người tâm cao khí ngạo sẽ nghe lời cha mẹ hắn phân phó, làm ra loại chuyện này sao?”
Thật ra người ở bên ngoài cũng đánh giá Sở Bảo Nghiên như vậy. Tâm cao khí ngạo, lại còn ăn chơi trác táng, nhìn ai cũng chướng mắt. MAyy dich
“Làm ra loại chuyện thế này?” Đỗ Thiên Khánh đối với chuyện này không biết rõ lắm, sau khi hỏi xong câu đó hắn lập tức dừng lại, có một số chuyện hắn tốt nhất không nên biết. Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại nói tiếp: “Thật ra thế tử rất nghe lời Lỗ Vương. Lỗ Vương bảo hắn phải đối xử với chúng ta tốt hơn, hắn đúng thật là làm theo. Đúng rồi, có một lần không biết là hắn đã làm sai chuyện gì mà Lỗ Vương cầm một cái gậy thô to, đánh hắn đến trầy da tróc thịt, cũng không thấy hắn phản kháng một câu.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau, cái này không gọi là tâm cao khí ngạo, cái này phải là……Biết nhẫn nhịn.
Thiệu Thanh Viễn kêu Đỗ Thiên Khánh kể lại chi tiết những chuyện mà hắn đã nhìn thấy về hai cha con Lỗ Vương hồi trước.
Đỗ Thiên Khánh nói rất nhiều, mặc dù đều là chuyện linh tinh vụn vặn, nhưng như vậy cũng đủ để mấy người Cố Vân Đông phân tích ra rất nhiều thông tin hữu ích.
Mấy người hàn huyên trong sân một hồi lâu, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mới rời khỏi.
Chỉ là vừa mới ra khỏi sân không bao lâu, Đỗ Thiên Khánh đột nhiên nói: “Cố chủ nhân, ta có thể…… Đưa La Kỳ về hay không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, sau đó nghe hắn nói: “Ta biết, lần này các người hỏi nhiều chuyện về Lỗ Vương phủ như vậy, có lẽ là muốn đối đầu với bọn họ. Con người ta tương đối ích kỷ, ta sợ nếu La Kỳ tiếp tục ở lại Thiệu phủ con bé sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, ta muốn đưa con bé ra khỏi thành.”
Cố Vân Đông ngớ người ra, sau khi suy nghĩ một lát, cô gật đầu: “Ngươi băn khoăn cũng đúng. Được rồi, ngươi đưa La Kỳ đi đi.”
Tuy rằng cô muốn nói, cô sẽ không để bọn trẻ lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, Đỗ Thiên Khánh không yên tâm, cô có thể hiểu được, hắn muốn đưa con bé ra khỏi thành thì cứ đưa ra khỏi thành đi.
“Đi luôn bây giờ sao?”
“Phải.” Đỗ Thiên Khánh gật đầu: “Bây giờ ta sẽ đi đón La Kỳ, vừa vặn lúc về có thể đi theo mấy chiếc xe vận chuyển hàng hóa vào thành ban nãy.”
Cố Vân Đông không có ý kiến về việc đưa Đỗ Thiên Khánh đi cùng.
Đoàn người ngồi xe ngựa, nhưng bọn họ vừa ra khỏi xưởng Cố gia chưa bao xa, chuẩn bị đến cửa thành thì đột nhiên nhìn thấy mấy con ngựa chạy ra khỏi cửa thành, lộc cộc chạy như bay biến mất trước mặt bọn họ.
Đỗ Thiên Khánh ngồi ở càng xe ngựa, nhìn người dẫn đầu, nhíu chặt mày nói: “Là thế tử Lỗ Vương.”
Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn thấy: “Bọn hắn đi theo hướng nào?”
“Hướng đó chắc là núi Vạn Mộc, ta thấy bọn hắn mang theo cung tên, có lẽ là đi săn thú.” Đỗ Thiên Khánh suy đoán.
Săn thú?
Cố Vân Đông đột nhiên nói: “Chúng ta đi theo bọn hắn xem thử.” Hiếm khi mới có cơ hội gặp được bọn hắn, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Kể từ khi xảy ra chuyện đi, thế tử Lỗ Vương vẫn luôn ở trong nhà không ló đầu ra khỏi cửa. Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn hắn ra phủ, không chỉ có như thế, mà còn ra khỏi thành……
Thiệu Thanh Viễn để Đỗ Thiên Khánh xuống xe ngựa tự mình trở về thành, sau đó phân phó Thiệu Văn quay đầu xe ngựa.
Ai ngờ Đỗ Thiên Khánh lại khẽ cắn môi nói: “Ta rất quen thuộc núi Vạn Mộc. Trước đây ta đã đến đó săn thú rất nhiều lần, để ta dẫn các ngài đến đó, tránh cho các ngài bị lạc đường.”
Lời vừa dứt, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều khựng lại một chút.
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: “Không phải ngươi lo lắng về chuyện của Lỗ Vương phủ sao?” MAyy dich
Đỗ Thiên Khánh cười cười: “Đúng là ta sợ bọn hắn sẽ gây bất lợi với chúng ta, nhưng ta là ta, La Kỳ là La Kỳ. Nếu ta có chuyện gì cũng không sao, nhưng La Kỳ là hài tử duy nhất của tỷ tỷ ta, ta không muốn con bé gặp phải nguy hiểm. Còn ta, ta là công nhân ở xưởng Cố gia, giúp chủ nhân là việc đương nhiên.”
Huống hồ, mặc dù hắn không có chứng cứ, nhưng chân của cha hắn, tám chín phần mười chính là do Lỗ Vương phái người làm.
Cơn tức này, hắn vẫn luôn nhịn xuống, nhưng bởi vì năng lực và địa vị chênh lệch quá lớn, nên hắn không thể làm gì cả.
Nếu có cơ hội, hắn đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Đỗ Thiên Khánh tiếp nhận dây cương trong tay Thiệu Văn, dây thừng rung lên một cái, xe ngựa lao nhanh về phía trước.
Hai người Cố Vân Đông cũng không kịp nói gì cả.
Sau khi đi được một đoạn, Đỗ Thiên Khánh mới nói: “Có điều Thiệu đại nhân, nếu lần này ta lộ mặt, bị thế tử Lỗ Vương nhìn thấy, các ngài có thể giúp ta an bài tốt cho La Kỳ không?”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Người này trong lúc hoạn nạn ý thức còn rất mãnh liệt.
Đỗ Thiên Khánh đúng là ngã một lần khôn hơn một chút, cha hắn Đỗ Mông chính là minh chứng rõ nhất, hắn không thể không phòng.
Cố Vân Đông đáp ứng: “Được, trở về ta sẽ đưa La Kỳ đến Tần phủ, bảo con bé tạm thời đến học với Tần tiểu thư.” Tần An Ninh bị Cát thị gây áp lực chuyện học tập, thật sự vô cùng nhàm chán, nên trong khoảng thời gian này Cát thị vẫn luôn muốn tìm cho con bé một người bạn đồng hành.
Tuổi tác của La Kỳ và An Ninh xấp xỉ nhau, hơn nữa La Kỳ rất thích đọc sách, nói không chừng còn có thể kéo theo An Ninh.
Đỗ Thiên Khánh vui vẻ: “Tạ……”
Lời nói còn chưa nói xong, Thiệu Văn bỗng nhiên “xùy” một tiếng.