Chương 1102: Người nằm trong bụi cỏ
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Cố Vân Đông vén màn xe lên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phía trước có người nằm trong bụi cỏ.” Thiệu Văn tinh mắt,
hơn nữa ngồi cao nhìn được xa, bước chân hắn thoáng khựng lại một chút, nhíu mày nói: “Nhìn hơi quen mắt.”
Thiệu Thanh Viễn nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi cùng Thiệu Văn đến trước bụi cỏ.
Sau khi thấy rõ mặt người kia, biểu tình Thiệu Thanh Viễn đột nhiên thay đổi, vội vàng ngồi xổm xuống, bắt mạch cho hắn. Một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Thiệu Văn nói: “Đỡ người lên xe ngựa trước đi đã.”
“Vâng.”
Bọn họ khiêng người lên xe, Cố Vân Đông không biết người này, không khỏi nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Sắc mặt hắn hơi ngưng trọng, vừa lấy bao châm cứu của mình ra vừa nói: “Là hộ vệ bên người đại cữu cữu.”
Cố Vân Đông trừng to mắt: “Sao hắn lại ở đây?” Dừng một chút, cô đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ hắn cũng đi theo Sở Bảo Nghiên, sau đó bị phát hiện ư? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Phần đầu bị va chạm có lẽ là bị đá đập vào, nhìn miệng vết thương chắc hòn đá kia không lớn lắm, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng.”
Cố Vân Đông thoáng thở phào nhẹ nhõm. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn châm lên người hắn hai châm, hộ vệ kia khẽ nhíu mày, chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt, hai tay hắn lập tức thủ thế phòng bị, động thủ với Thiệu Văn đang ngồi xổm bên cạnh.
Có điều hắn vừa mới cử động đã bị Thiệu Thanh Viễn túm chặt lấy cánh tay.
Hộ vệ kia cả kinh, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt là ai, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thiệu đại nhân?”
“Sao ngươi lại té xỉu ở chỗ này?” Thiệu Thanh Viễn vừa hỏi, vừa xử lý miệng vết thương cho hắn.
Trên mặt hộ vệ kia hiện lên một tia xấu hổ: “Ban đầu ta bám theo Ngũ cô gia rời khỏi thành, ai ngờ vừa đi tới chân núi thì có một đội nhân mã phi tới. Ta còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã bị đá đập vào ót. Ta sợ bọn họ sẽ gây bất lợi với mình, cho nên
thuận thế ngã t xuống con ruộng phía dưới.”
Ngũ cô gia?
Cố Vân Đông kinh ngạc: “Ngũ cô gia mà ngươi nói là Thái Tân ư?”
“Phải, chính là hắn.” Hộ vệ kia nói được hai câu thì đầu có chút choáng váng, không biết có phải là do mất máu quá nhiều hay không, mà lúc này tốc độ nói chuyện chậm hơn rất nhiều: “Hôm qua ngũ cô nãi nãi hồi phủ một chuyến, thái độ rất tốt, còn an ủi phu nhân và tam tiểu thư, thái độ như hai người khác nhau vậy. Hầu gia cho rằng khoảng thời gian này nàng đóng cửa ở trong phủ ăn năn, thay đổi tính nết. Nhưng lão phu nhân lại cảm thấy ngũ cô nãi nãi hơi kỳ lạ, cho nên đã phái thuộc hạ ở bên ngoài Thái phủ theo dõi. Buổi sáng ngày hôm nay, thuộc hạ thấy ngũ cô gia ăn mặc kỳ quái không mang theo bất kỳ hạ nhân nào, một mình đi ra khỏi cửa. Thuộc hạ cảm thấy không ổn, cho nên vẫn luôn đi sau theo dõi, đi một đường thẳng tới chân núi Vạn Mộc.”
Đây là hộ vệ tâm phúc đi theo bên người Hoài Âm Hầu, vì vậy hắn biết rất rõ thân phận của Thiệu Thanh Viễn.
Hắn biết bọn họ là người có thể tin tưởng, cho nên kể lại đầu đuôi ngọn ngành tất cả những chuyện mà mình biết.
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, trầm ngâm một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Thái Tân, Sở Bảo Nghiên?
Hai người này gần như xuất hiện cùng một lúc ở chân núi Vạn Mộc, người của Sở Bảo Nghiên còn ra tay đánh hôn mê hộ vệ hầu phủ phái đi theo dõi Thái Tân, không phải hai người này đang thông đồng với nhau đấy chứ?
Thiệu Thanh Viễn đã xử lý xong miệng vết thương cho hắn, hắn lấy khăn lau lau tay, nhìn Thiệu Văn và Đỗ Thiên Khánh nói: “Các ngươi đưa hắn trở về xưởng Cố gia trước đợi chúng ta.”
Thiệu Văn sửng sốt: “Gia, người……”
“Ta và Vân Đông vào núi xem thử.” Thiệu Thanh Viễn không để cho người khác xen vào nói.
Thiệu Văn há miệng thở dốc, cuối cùng đành phải gật đầu một cái, đồng ý.
Đỗ Thiên Khánh thấy thế, cũng biết là không thể nào thay đổi chủ ý của hắn. Chỉ là hắn không hiểu lắm, tại sao Thiệu đại nhân tình nguyện mang theo Cố Vân Đông mà không muốn đưa Thiệu Văn theo? MAyy dich
Tốt xấu gì Cố Vân Đông cũng là thê tử hắn, chẳng lẽ hắn không sợ thê tử mình gặp nguy hiểm sao?
Đỗ Thiên Khánh thấy hai người Thiệu Thanh Viễn bước xuống khỏi xe ngựa, thì vội vàng nói: “Các ngài vào núi cẩn thận một chút, dãy núi Vạn Mộc này rất dài nhưng bình thường không ai đi sâu vào bên trong cả. Kể cả thế tử Lỗ Vương muốn đi vào, có lẽ hắn cũng chỉ đi đến bên rìa rồi dừng, thật ra ta biết một con đường tắt……”
Vừa nói, hắn vừa chỉ về phía bên trái: “Đi theo hướng này, bên trên có một con đường mòn. Tuy không người qua lại, nhưng nó có một quy tắc, đó là dọc con đường này cứ đi vài bước ở bên đường sẽ gặp một loại cỏ màu tím, kéo dài đến tận một cái sơn động. Các ngươi đi đến sơn động đó thì đừng đi vào, trong núi sâu có rất nhiều mãnh thú.”
“Được rồi, chúng ta đã biết, đa tạ.”
Thiệu Thanh Viễn không hề trì hoãn, nắm tay Cố Vân Đông, đi thẳng vào trong núi.
Đi theo con đường mòn, quả nhiên bọn họ nhìn thấy một loại cỏ màu tím.
Hai người vẫn luôn men theo con đường đó đi về phía trước, Thiệu Thanh Viễn đi được một đoạn, quay đầu lại ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai: “Mệt không? Lên đi, ta cõng nàng.”
Cố Vân Đông đúng là có hơi mệt, dù sao cô cũng mới hết ở cữ được nửa tháng, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục linh hoạt như lúc trước.
Cô dựa sát vào lưng Thiệu Thanh Viễn, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: “Vất vả cho chàng rồi.”
“Đâu có vất vả gì? Ta vui vẻ chịu đựng.” Thiệu Thanh Viễn cõng cô, bước phăng phăng về phía trước.
Cố Vân Đông cũng không nặng, sau khi cô sinh con xong thì ăn uống hoàn toàn dựa theo thực đơn mà Hạ ma ma đưa.
Dù sao Hạ Hạ cũng đi ra từ trong cung, những phi tần kia vì muốn mau chóng khôi phục lại đường cong thon thả mà thử qua không ít phương pháp, cho nên bọn họ có không ít biện pháp ăn uống và vận động của riêng mình.
Trong lúc Cố Vân Đông ở cữ vẫn luôn nghiêm túc làm theo, bởi vậy mà bây giờ cân nặng của cô đã gần như bằng với cân nặng trước lúc mang thai.
Kể cả Thiệu Thanh Viễn đang cõng cô, nhưng tốc độ không hề giảm bớt một chút nào.
Hai người rất nhanh đã đến sơn động mà Đỗ Thiên Khánh đã đề cập đến. Đứng ở trước cửa động, bọn họ có thể bao quát được hết toàn bộ cảnh vật ở phía dưới.
Thiệu Thanh Viễn híp mắt, vươn tay với Cố Vân Đông: “Kính viễn vọng.”
Cố Vân Đông lần mò từ trong ống tay áo lấy ra một cái kính viễn vọng.
Năm ngoái Thiệu Thanh Viễn đã nhìn thấy thứ này. Lúc ấy vì để thử nghiệm các phương pháp chế tạo kính lúp, mà Cố Vân Đông đã giới thiệu cho hắn một vài loại ‘kính’.
Khi ấy, lúc Thiệu Thanh Viễn chạm vào cái kính viễn vọng này, hắn không rời tay được. Cố Vân Đông trực tiếp đưa cho hắn, chỉ tiếc, Thiệu Thanh Viễn lại không cần, còn yêu cầu cô giữ gìn cho tốt, đừng để người khác phát hiện ra.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, hắn lập tức cảm nhận được chỗ tốt của nó.
Nếu chiếc kính viễn vọng này được dùng trên chiến trường, tuyệt đối là một loại vũ khí sắc bén.
Nhưng nếu bọn họ bị người ta phát hiện, đây chính là một tai họa.
Hiện giờ lại nhìn thấy cái kính viễn vọng, Thiệu Thanh Viễn vẫn yêu quý vuốt ve như cũ.
Sau đó hắn lập tức giơ lên trước mắt, bọn họ đứng ở trên cao, địa thế tốt, chỉ cần không có quá nhiều chướng ngại thì vẫn có thể quan sát được.
Thiệu Thanh Viễn đi một vòng quanh sơn động, cầm kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới.
Không bao lâu, hắn lập tức bắt gặp một dáng người quen thuộc đứng ở trong rừng.
Hắn nhếch miệng cười, nói: “Tìm được rồi.”