Chương 1103: Hai người cấu kết
Thiệu Thanh Viễn đưa ống nhòm cho Cố Vân Đông, cô nhìn theo hướng hắn chỉ: “Thái Tân?”
Bởi vì lần trước Thái Tân buộc tội Hoài Âm Hầu không thành ngược lại còn để bản thân bị giáng chức, cả người sa sút tinh thần, thoạt nhìn hắn ta như đã già đi rất nhiều.
Lúc này hắn đang đứng trên một bãi cỏ tương đối bằng phẳng, cúi đầu nhìn xuống chân mình, dường như chỉ sợ bên dưới có rắn, chuột hay còn côn trùng gì đó chui ra.
Cố Vân Đông thu ống nhòm lại, hỏi: “Chúng ta có qua đó xem thử không?”
“Đi thôi.” Thái Tân và thế tử Lỗ Vương đồng thời xuất hiện trong ngọn núi này, đây nhất định không phải trùng hợp.
Hai người cẩn thận di chuyển về phía Thái Tân, trên người bọn họ đều được bôi thuốc bột, cho nên không sợ côn trùng ở trong rừng, đi lại cực kỳ dễ dàng.
Thấy cách Thái Tân không xa nữa, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông trèo lên hai cái cây phía sau lưng hắn ta, lặng lẽ làm tổ. MAyy dich
Đợi một lúc lâu, bên tai bọn họ truyền đến tiếng sột soạt, sau đó thân ảnh Sở Bảo Nghiên lập tức xuất hiện ở trước mắt hai người bọn họ.
Điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là, bên người Sở Bảo Nghiên không có hộ vệ, chỉ có một tên nhìn dáng vẻ thì hình như là gã sai vặt.
Cố Vân Đông cầm ống nhòm nhìn về hướng mà hắn đi đến, quả nhiên nhìn thấy hộ vệ đứng canh giữ cách đó không xa.
Như vậy cũng tốt, hộ vệ không đến, bọn họ trái lại cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Nếu không nói không chừng kể cả bọn họ đang ẩn thân trên cây cũng vẫn sẽ bị phát hiện.
Sở Bảo Nghiên trầm mặt đi tới, thoạt nhìn biểu tình vô cùng không kiên nhẫn.
Hắn ta đi đến trước mặt Thái Tân, không nói hai lời lập tức quát lớn: “Ngươi bị làm sao vậy? Nói ngươi cẩn thận một chút, kết quả ngươi vẫn để bị theo dõi.”
Thái Tân vốn dĩ muốn đến để nói chuyện với hắn, nghe vậy thì kinh hãi: “Ta bị theo dõi ư? Là ai? Người đâu?”
“Ta nhìn ra có lẽ là người của Hoài Âm Hầu phủ, yên tâm đi, ta đã đánh ngất hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không xuất hiện ở đây.”
Thái Tân thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ thế tử.”
“Ngươi đừng cảm tạ ta vội. Ta hỏi ngươi, ta nói ngươi đến Hoài Âm Hầu phủ nghe ngóng tin tức, ngươi có tìm hiểu được gì không?”
Cố Vân Đông nheo mắt lại, cho nên, mấy ngày trước Thiệu Tuệ đến hầu phủ tỏ vẻ ân cần an ủi Hầu phu nhân và tam cô nương, là bởi vì được Sở Bảo Nghiên phân phó sao?
Trên mặt Thái Tân hiện lên một tia xấu hổ: “Chuyện này, thế tử, ngài cũng biết, quan hệ của phu nhân nhà ta và hầu phủ…… Không tốt cho lắm.” Thấy gương mặt Sở Bảo Nghiên bắt đầu lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hắn ta vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Có điều thế tử yên tâm, nha đầu Thiệu Lan Thuần kia, chắc chắn là chưa nhìn thấy gì hết. Phu nhân nhà ta nói sau khi về thì ngày hôm sau nàng ta đã tự tử, mặc dù được cứu, thế nhưng cái gì cũng không biết.”
Sở Bảo Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là như vậy, nhưng ta vẫn không yên tâm, sau khi ngươi trở về, nói Thái phu nhân đến hầu phủ nhiều hơn một chút, có một số chuyện chưa chắc chắn, trong lòng ta vẫn thấy bất an.”
Cố Vân Đông bám chặt lấy thân cây không nhúc nhích, có cảm xúc lại bắt đầu sôi sục. MAyy dich
Thái Tân có ý gì? Cái gì gọi là chưa nhìn thấy cái gì hết?
Có nghĩa là, chắc chắn Thiệu Lan Thuần đã nhìn thấy gì đó? Hoặc là có lẽ nàng ấy đã nhìn thấy nhưng lại vô tình bỏ qua.
Mà thế tử Lỗ Vương lại cực kỳ coi trọng chuyện này.
Cô nhíu chặt mày, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Phía dưới Thái Tân và Sở Bảo Nghiên vẫn tiếp tục nói chuyện: “Nhưng mà thế tử, vừa rồi ngài nói, có người bám theo ta rời khỏi thành, người đó có lẽ là người của Hoài Âm Hầu phủ. Bọn họ đã nghi ngờ ta, phu nhân ta còn có thể vào hầu phủ sao?”
Sở Bảo Nghiên chợt cảm thấy nghi ngờ chỉ số thông minh của người này, hắn ta thật sự dựa vào sức của mình để ngồi vào chức vị này sao?
“Có thể vào hay không là chuyện của ngươi. Huống hồ, Hoài Âm Hầu phủ nảy sinh nghi ngờ đối với ngươi, nói không chừng bọn họ còn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc các ngươi đang có mưu đồ gì, có lẽ còn muốn dụ rắn vào hang? Phương pháp thì có rất nhiều, ngươi trở về từ từ suy nghĩ đi.”
Sở Bảo Nghiên không muốn tiếp tục nói chuyện với Thái Tân: “Nói tóm lại, ngươi làm tốt việc này cho ta. Không phải ngươi nói mình là người có bản lĩnh, có năng lực sao? Vậy chứng minh cho ta xem, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, nếu như ngay cả việc nhỏ này mà ngươi cũng không làm được, thì sao ta có thể tin tưởng ngươi được?”
Thái Tân hít sâu một hơi, vội vàng gật đầu: “Thế tử yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật tốt, giao cho ta sẽ không có vấn đề.” Đúng vậy, biện pháp thì cứ nghĩ ra là được, không phải chỉ là vào Hoài Âm Hầu phủ thôi sao? Chuyện nhỏ.
Lúc này Sở Bảo Nghiên gật đầu, nói chuyện với Thái Tân thêm một câu, sau đó mới đuổi người đi.
“Được rồi, nếu ngươi đã hiểu rồi, vậy thì làm cho tốt, sau này chỗ tốt tất nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi. Ngươi trở về đi, lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị người ta theo dõi.”
Thái Tân liên tục gật đầu, cung kính hành lễ với thế tử Lỗ Vương, sau đó có chút chật vật đi xuống chân núi.
Sở Bảo Nghiên nhìn bóng dáng của hắn, lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Nhưng gã sai vặt bên người hắn lại nhíu mày nói: “Thế tử, con người Thái Tân làm việc không quá đáng tin, giao việc cho hắn thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngươi cho rằng ta thật sự trông cậy vào hắn?” Sở Bảo Nhiên cười châm chọc nói.
Gã sai vặt kia sửng sốt: “Ý của thế tử là?”
“Ta không biết vị tam tiểu thư Thiệu gia kia có nhìn thấy Tuyên Trác hay không, có điều nếu nàng ta đã tự tử một lần, đương nhiên cũng có thể có lần thứ hai lần thứ ba, chỉ cần Thái phu nhân đến Thiệu phủ vài lần nữa, nói bóng gió với Thiệu cô nương về những lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài, có khi nàng ta sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Đây là ý của Tuyên Trác.”
Gã sai vặt gật đầu: “Nô tài hiểu rõ. Có điều thế tử, không phải như thế sẽ khiến Hoài Âm Hầu phủ hoàn toàn hận vương phủ chúng ta sao? Rõ ràng việc này là do Tuyên công tử làm.”
Sở Bảo Nghiên thở dài một hơi: “Vậy cũng không có cách nào, không thể để người khác biết ngày hôm đó Tuyên Trác cũng ở trong vương phủ, còn bị sắc đẹp mê tâm coi trọng Thiệu tam tiểu thư. Thân là bằng hữu của hắn, ta chỉ đành phải gánh lấy cái tội danh này. Cũng may là Thiệu Lan Thuần không nhìn thấy Tuyên Trác, nếu không lại nổi lên một trận phong ba. Vị phu nhân trong nhà Tuyên Trác kia cũng chẳng phải ngồi không.”
Gã sai vặt kia có chút bất mãn, lẩm bẩm nói: “Tuyên công tử thật quá đáng, thế tử đã cõng thay ngài ấy không biết bao nhiêu cái nồi rồi?”
Sở Bảo Nghiên đột nhiên quát lớn: “Ai cho phép ngươi nói hươu nói vượn? Chuyện của chúng ta chưa đến lượt ngươi lên tiếng.”
Gã sai vặt trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Là nô tài đi quá giới hạn, xin thế tử thứ tội.”
“Lần sau chú ý, họa từ miệng mà ra.” Sở Bảo Nghiên cũng không thật sự trách tội hắn: “Được rồi, đứng lên đi. Thời gian không còn sớm nữa, trước tiên ăn chút gì đó sau đó lại vào núi săn bắn.”
“Dạ, để nô tài đi gọi mấy người Vương hộ vệ.”
Sở Bảo Nghiên gật đầu, chậm rãi ung dung đi về phía bên trái.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông vẫn luôn ngồi ở trên cây, trơ mắt nhìn bọn họ đi xa, rồi lại nhìn hộ vệ vội vã đuổi theo bọn họ.
Đến khi trong rừng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu và chim hót lảnh lót, bọn họ mới leo xuống khỏi cây.
Thiệu Thanh Viễn ngồi xổm xuống, cõng Cố Vân Đông trên lưng, quay trở lại hang động lúc nãy.
Hai người bọn họ tiếp tục men theo con đường mòn có loại cỏ màu tím đi xuống núi. MAyy dich
Mãi cho đến khi tới chân núi, Cố Vân Đông mới thở ra một hơi, quay đầu nhìn đỉnh núi, hỏi: “Tuyên Trác là ai?”