Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1172 - Chương 1172. Cố Vân Đông Tàng Trữ Binh Khí?

Chương 1172. Cố Vân Đông tàng trữ binh khí? Chương 1172. Cố Vân Đông tàng trữ binh khí?

Chương 1172: Cố Vân Đông tàng trữ binh khí?

Quả nhiên Cố Vân Thư lo lắng hỏi: "Người dẫn đầu là Lỗ Vương, lý do, lý do là bọn họ nhận được tin mật, Tân Minh các tàng trữ số lượng lớn binh khí, có dã tâm lớn."

Cố Vân Đông suýt chút nữa nhảy dựng lên trong xe ngựa:"Vũ khí???"

Thiệu Thanh Viễn cũng bất động không dám tin nhìn Cố Vân Thư: "Đây là lí do của Lỗ Vương sao?"

Cố Vân Thư gật đầu, bọn hắn cũng rất sốc khi nghe được tin này, ngay lập tức muốn đi đến Tân Minh các.

Vừa ra khỏi cửa lớn đã tình cờ gặp Trần Đại Dũng đang dừng xe ở cổng, hắn đưa Thẩm Nguyên đến. Thẩm Nguyên nghe nói hôm qua Trữ phu tử đã ghé thăm thì vô cùng lo lắng, cho nên đã vội vã đến đây.

Nào đâu còn chưa kịp đi xuống xe, đã nhìn thấy hai đứa trẻ mặt tái nhợt chạy ra, hình như đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Ông nhanh chóng cho hai đứa trẻ lên xe ngựa. Trực tiếp đi đến Tân Minh các ở thành đông.

Vì vậy chiếc xe ngựa đã chạy quá nhanh nên đã va chạm với xe ngựa của mấy người Cố Vân Đông.

"Bọn đệ hiện tại vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Tân Minh Các lại bị bao vây, muốn vào lục soát, cũng không biết sư mẫu có thể ngăn cản không." Biển Nguyên Trí vô cùng lo lắng.

Hôm nay Cát thị có đến Tân Minh Các, nàng ấy nhất định sẽ nghĩ cách để kéo dài thời gian.

Nhưng Lỗ Vương cũng ở đây, không biết là có thể kéo dài bao lâu. MAyy dich

"Tàng trữ binh khí lại là tội lớn." Thẩm Nguyên vẫn luôn không mở miệng, thấy vết thương trên đầu đã được băng bó kỹ, cau mày nhìn mấy người trước mặt.

Thiệu Thanh Viễn mím chặt khoé miệng: "Bọn ta đương nhiên biết là tội lớn, việc này rõ ràng là bị hãm hại. Không ngờ Lỗ Vương gần đây yên tĩnh không có động tĩnh nào, ta vốn tưởng hắn không dám ngoi đầu lên hoá ra là đang ủ mưu lớn chờ chúng ta."

"Tân Minh Các mỗi ngày đều có người quét dọn, làm sao có thể cất giấu binh khí? Nhưng nếu Lỗ Vương dám công khai dẫn nhiều người đến bao vây Tân Minh Các như vậy, chắc hẳn rất tự tin." Cố Vân Đông nghi ngờ, Tân Minh Các thật sự có binh khí. Hơn nữa chỗ binh khí này rất có thể là do Lỗ Vương cho người ta đặt vào đâu đó, chỉ đợi ngày này.

" Bây giờ phải làm sao?" Cố Vân Thư nhìn tỷ tỷ và tỷ phu, trừ khi không cho những tên quan binh đó tiến vào lục soát."

Nhưng điều này căn bản là không thể.

Cố Vân Đông xoa trán xoa thái dương trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ được cách gì.

Lỗ Vương này thật sự khiến bọn họ trở tay không kịp.

Chủ nhân của Tân Minh Các ngoài cô ra còn có Cát thị và Nhiếp Song, nếu thật sự có thể tìm thấy một lượng lớn binh khí ở bên trong.

Vậy thì cả Thiệu gia, Tần gia và Nhiếp gia đều không thể tránh khỏi.

Lỗ Vương lần này thật sự đã bỏ hết vốn gốc hốt gọn một mẻ nha.

"Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là bọn hắn đã cất giấu binh khí trong Tân Minh Các nhưng chúng ta không biết chúng được giấu ở đâu.

Nếu biết được vị trí của binh khí bọn họ vẫn có không gian để thao tác.

"Hơn nữa tại sao bọn hắn lại có thể đưa vũ khí vào Tân Minh Các."

Cố Vân Đông lắc đầu: “Sau khi Tân Minh Các được tu sửa lại, ban đầu là do Bàng thợ mộc dẫn người tự tay tu sửa, sau khi sửa xong hắn cũng sửa qua lại một lần nữa. Trừ khi hắn phản bội, như vậy mới không nói ra địa điểm cất giấu."

Nhưng Cố Vân Đông lại cảm thấy điều đó là không thể xảy ra.

"Haizz" Thẩm Nguyên trầm mặc một hồi, không biết đang suy nghĩ điều gì, lúc này đột nhiên thở dài một hơi nói: "Tân Minh Các có một mật đạo."

Bốn người ở trong xe đột nhiên quay đầu lại nhìn ông ấy.

"Thẩm tiên sinh, ngươi vừa nói gì vậy?"

Thẩm Nguyên ngẩng đầu lên nhìn qua một lượt mặt mọi người sau đó nói: "Tân Minh Các hiện tại từng là phủ đệ của ta."

Cố Vân Đông vô cùng sốc, ngôi nhà trước kia Thẩm tiên sinh từng ở là ngôi nhà ở thành đông đó?

Thẩm Nguyên nói : "Thật lâu trước kia đó là phủ đệ của một đại quan, khi đó Thái Tổ vẫn còn, bởi vì phạm tội nên bị tịch thu nhà, phủ đệ đó đã bị để trống một thời gian. Sau đó, Thái Tổ đã ban thưởng nó cho ta, trong lúc ta tu sửa lại căn nhà thì phát hiện có một lối đi bí mật dẫn thẳng ra ngoài."

Chỉ là sau đó bị giáng chức đến phủ Vĩnh Ninh làm quan. Tuy nói là bị giáng chức nhưng thực ra là Thái Tổ có nhiệm vụ bí mật giao cho ông. Vì vậy Thái Tổ đã thu hồi lại."

Nhưng trước khi rời đi Thẩm Nguyên đã cho người lấp lại để tránh gây rắc rối. Không muốn để cho mọi người xung quanh nói ông đào mật đạo để che giấu điều gì đó.

Sau khi Thẩm Nguyên hoàn thành nhiệm vụ trở về kinh thành, lúc đó Thái Tổ đã ban cho ông một phủ đệ gần kinh thành hơn xa hoa lộng lẫy hơn. Phủ đệ này ngược lại đã qua tay rất nhiều chủ. Cuối cùng, lại rơi vào tay người đứng đầu Nghiêm gia, rồi mới trở thành Tân Minh Các bây giờ.

"Khi đó ta đã sai người bịt kín hai đầu mật đạo, hiện tại muốn sử dụng cũng có thể dễ dàng mở ra."

Ông đã không sống ở đó trong một thời gian dài, người biết về mật đạo chắc không phải chỉ có một mình ông.

Thiệu Thanh Viễn lập tức hỏi: "Vậy đầu kia của mật đạo dẫn đến đâu?"

"Ở trong một khu rừng trúc nhỏ cách Tân Minh các hai con ngõ." Hoàn cảnh nơi này tương đối yên tĩnh, rừng trúc mà Thẩm Nguyên nói không lớn, nhưng sinh trưởng tươi tốt.

Ở đó có một căn nhà nhỏ sau đó đã bị sập, bị người ta đồn là có ma quỷ, không thích hợp để khởi công xây dựng, dần dần đã trở thành một rừng nhỏ, có ít người qua lại.

Thiệu Thanh Viễn không nói nhiều lời lập tức kéo rèm xe, trực tiếp nói Thiệu Văn đến rừng trúc nhỏ kia.

Cố Vân Đông có chút lo lắng không biết Cát thị có thể xoay sở ngăn cản được những tên quan quan binh đó không, cô ngước mắt hỏi Thẩm Nguyên: "Còn đầu khác của mật đạo thì sao? Nó ở đâu trong Tân Minh Các?"

"Hậu viện." Thẩm Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy bình nước làm ướt tay sau đó đơn giản vẽ vài nét tạo thành một tấm bản đồ lên vách xe: " Ngay tại đây."

" Đây là… gần nhà kho?" Cố Vân Đông cau mày.

Trong khi mọi người đang ngồi trong xe nói chuyện, xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của Thiệu Văn: "Gia, phu nhân đã đến rừng trúc rồi."

Cả Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều đi xuống xe ngựa, Thẩm Nguyên cũng được dìu đi ra.

Chỉ có ông ấy biết rõ vị trí của nơi này.

Thẩm Nguyên cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng đi về hướng tây bắc của khu rừng.

Ngay bên cạnh góc tường, ông chỉ vào hòn đá và nói: "Ngay dưới hòn đá này."

Tảng đá này là do ông chất thành đống, trước đó nơi này là một hồ nhỏ, bên trên có nước, lối ra ở ngay sát bờ. Nếu như có ai đó đi từ đầu bên kia mật đạo qua đây cũng không có cách nào ra được, hòn đá nặng phía trên không thể đẩy ra.

Vì vậy khi ông chặn lối ra mật đạo đã cho lấp luôn hồ nhỏ.

Tảng đá rất nặng Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn đã cùng nhau di chuyển nó.

Bình Luận (0)
Comment