Chương 1174: Cố Vân Đông dở mánh khóe gì.
Lý thống lĩnh sửng sốt, ba chữ Tân Minh Các là Hoàng Thượng đích thân ngự đề!!
Nếu cứ thế xông vào tuy rằng không sai nhưng chắc chắn sẽ bị mấy người văn vẻ dụng tâm gán cho tội đại bất kính.
Lý thống lình liếc nhìn Lỗ Vương, ánh mắt ám muội gật đầu.
Sau đó có hai quan binh dẫn theo một người đi ra.
Cát thị trợn tròn mắt, hô nhỏ: "Là bà sao bà Tang?"
Đó là người trông có vẻ đã già, nhưng thực tế tuổi mới có tầm bốn mươi, bà ta phụ trách tạp vụ, cũng là hạ nhân ký văn tự bán đứt của Tân Minh Các.
Lúc trước Cát thị thấy bà ta thành thật ít nói lại siêng năng nhất là lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, một chút sai sót cũng không bỏ qua vì thế mới để cho bà ta làm việc ở Tân Minh Các.
Nhưng hôm nay, bà Tang này lại bán đứng bọn họ.
Cát thị xiết chặt tay nhìn như muốn đốt cháy bà Tang.
Bà Tang hơi lùi lại phía sau, bộ dạng dường như cực kỳ sợ sệt.
Lý thống lĩnh nói: "Tang thị, nếu Vĩnh Gia Quận chúa muốn minh bạch vậy ngươi hãy nói cho rõ ràng đi."
Bà Tang gật đầu một cái, mới nhỏ giọng nói: "Tối nào Tân Minh Các cũng sắp xếp người trực đêm, đúng lúc tối qua đến phiên ta. Lúc nửa đêm ta đi vệ sinh, khi đi qua kho hàng nghe thấy bên trong có tiếng động. Ta lo có trộm nên vào trong xem sao. Nhưng nhà kho chỉ có chủ nhân và chưởng quầy mới được đi vào những người khác đều không được tới gần nên ta vẫn hơi do dự. Sau đó bên trong vang lên tiếng 'loảng xoảng' ta lo nhà kho thật sự bị mất đồ nên nhanh chóng dùng đá đập vỡ khóa, mở ra nhìn một lượt, ai ngờ, ai mà ngờ...bên trong ngoài hàng hóa, còn lại tất cả đều là binh khí."
Cát thị nói với Cố Vân Đông: "Sáng nay ta còn chưa kịp kiểm kho nhưng tối qua trước khi rời đi ta có xem qua thì trong kho ngoài hàng hóa ra còn lại chẳng có gì cả."
Thứ bọn họ cần đều là nguyên liệu nấu ăn, toàn bộ điều chuẩn bị trước một ngày đặt ở nhà bếp, trừ phi không đủ mới tới kho để lấy, xa quá cũng không tiện.
Hơn nữa sáng sớm công việc bận rộn nên buổi trưa hoặc chiều Cát thị mới đi nhà kho một chuyến, mà đối diện nhà kho lại là phòng làm việc của bọn họ. MAyy dich
Lúc sáng Cát thị tới phòng làm việc còn nhìn qua cửa nhà kho, khóa ở trên cửa có vẻ như không có dấu hiệu bị phá hoại.
Cố Vân Đông hiểu ra, tối qua lúc Cát thị rời đi trong nhà kho vẫn không có binh khí mà sáng nay đã có rồi. Vậy rõ ràng là đêm qua Lỗ Vương đã sai người đem qua. Nếu số lượng nhiều thì có thể đã được đặt trước ở mật đạo.
Lỗ Vương ngẩng đầu: "Quận chúa nghe rõ rồi chứ? Bây giờ bọn ta lục soát được chưa?"
Cố Vân Đông híp mắt, nhìn chằm chằm Lỗ Vương.
Hắn ta cười khẩy: "Vậy mời Quận chúa phối hợp."
"Được, ta không làm gì dĩ nhiên không thẹn với lòng, cũng không sợ ngài lục soát. Có điều, trước khi lục soát dù sao cũng phải để ta sắp xếp cho các vị khách quý trong Tân Minh Các đã chứ? Nếu không dưới mắt chủ nhân là bọn ta mà bị các ngươi đụng chạm tới liệu sau này có thể buôn bán được nữa không?"
"Quận chúa vẫn còn muốn dở trò gì nữa đây?"
Cố Vân Đông chế nhạo: "Ta có thể dở trò gì được chứ? Chẳng qua là thái độ kinh doanh mà thôi. Nếu Vương gia lo lắng thì cứ việc cho hộ vệ theo sát ta. Hơn nữa, cho dù ta muốn làm cái gì cũng không làm được mà đúng không? Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy một mình ta có thể cất giấu từng ấy binh khí sao?"
Nói xong, Cố Vân Đông không đợi Lỗ Vương đáp lời đã xoay người đi vào trong viện.
Lỗ Vương theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản lại bị Thiệu Thanh Viễn bước tới chặn lại: "Cứ để hộ vệ đi theo vẫn tốt hơn."
Lỗ Vương suy nghĩ một lát, vung tay lên, gọi nữ hộ vệ kia đi theo.
Quả thực hắn không có gì phải lo lắng, mật đạo đã được che chắn,Tân Minh Các cũng bị bao vây.
Toàn bộ người làm của Tân Minh Các cũng có mặt ở đây, Cố Vân Đông có muốn cũng không thể tìm được người giúp đỡ.
Huống chi cô nói đúng, hắn cho người chuyển đầy binh khí vào trong nhà kho, binh khí kia vừa to vừa nặng, lại có không ít thùng rương trong đó, cho dù là thanh niên trai tráng thì cũng phải mười người mất ba bốn canh giờ mới chuyển đi được.
Điểm tự tin ấy Lỗ Vương có thừa, bằng không cũng sẽ không phí thời gian ở chỗ này bị bọn họ cố tình gây sự trì hoãn.
Nhưng hắn căn bản không thể tưởng tượng được Cố Vân Đông có tài làm bậy.
Cố Vân Đông vào trong viện đã bắt đầu làm trấn an các vị phu nhân đang bất mãn.
Còn có người hỏi cô: "Bà chủ Cố, các người thật sự tàng trữ…"
Cố Vân Đông nghiêm túc: "Làm gì có chuyện đó? Nếu ta thật sự là người có dã tâm xấu xa như vậy vì sao tướng công ta không muốn vào triều? Vì sao ta phải lôi mấy thứ như máy in chữ này ra? Đây rõ ràng là có kẻ bôi nhọ. Lát nữa mấy người Lỗ Vương lục soát xong tự nhiên sẽ biết là ta bị oan, sẽ cho ta lời giải thích rõ ràng."
"Phải đó, Quận chúa còn lấy ra công thức đường trắng thì làm sao có thể tàng trữ binh khí được chứ?"
Cố Vân Đông gật gù: "Tóm lại, hôm nay thật xin lỗi mọi người. Lỗ Vương không cho ra ngoài chỉ có thể để mọi người chịu thiệt ở đây nghỉ ngơi chỗ này. Chờ mọi chuyện sáng tỏ ta lại tới nhận lỗi với mọi người."
Nói rồi, cô chuyển ghế tới đây còn đưa cho mọi người kẹo và sách để bọn họ giết thời gian.
Xong xuôi mới nói: "Phiền mọi người kiểm tra thử, những người đi cùng mình có đang ở cạnh không, tránh để lạc mất lát nữa mấy vị quan binh kia vào đây làm các vị khó chịu."
Mọi người nhìn lại những người bên cạnh mình, bỗng có người sợ hãi hét lên: "Con gái ta không thấy đâu nữa, quận chúa, con gái ta đâu mất tiêu rồi, rõ ràng ban nãy vẫn còn ở bên cạnh."
Cố Vân Đông biến sắc: "Ngô phu nhân, chắc chắn Ngô tiểu thư vẫn chưa chạy xa, bọn ta lập tức gọi người đi tìm, người đừng lo lắng."
Cố Vân Đông nói xong thì đi ra ngoài, nữ hộ vệ kia nhíu mày muốn chặn lại nhưng Cố Vân Đông nhanh chân lại vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta tới bên hồ trước, bây giờ chỗ hồ không có người, đứa nhỏ mà chơi ở đó thì rất nguy hiểm."
"Đúng đúng đúng, đi ra hồ trước." Ngô phu nhân cuống cuồng đuổi theo, vẻ mặt sốt sắng rõ rệt.
Sắc mặt nữ hộ vệ hơi thay đổi, cũng không quá để ý vội vàng đuổi theo.
Nàng ta thấy Cố Vân Đông thực sự tới bên hồ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ai mà ngờ nàng ta vừa đuổi tới bên hồ lại nghe Cố Vân Đông hét lên: "Mặt hồ có người, mau, mau cứu người."
Nữ hộ vệ ngước mắt nhìn thấy xa xa trên mặt nước nổi lên bộ y phục, quá xa, nhìn không rõ.
Cố Vân Đông đã tới đẩy nàng ta: "Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Mau mau cứu người đi."
"Ta, không được, ta phụng lệnh Vương gia không được phép tách khỏi quận chúa."
"Mạng người đang bị đe dọa, có phải ngươi quá cứng ngắc không?"
Nữ hộ vệ kia vẫn lắc đầu, Cố Vân Đông dậm chân: "Được, ngươi không cứu, ta đi tìm người cứu."
Sau đó cô bỏ chạy.