Chương 1175: Cho tất cả vào không gian.
Nữ hộ vệ tái mét, nhấc chân đuổi theo, ai ngờ lại bị Ngô phu nhân kéo lại: "Xin ngươi hãy cứu con gái ta, cầu xin ngươi."
Nữ hộ vệ muốn gạt tay bà ta ra nhưng tay vừa mới đụng tới thì nhớ ra đây là phu nhân nhà quan chỉ có thể dùng sức lôi tay mình về: "Ngài buông ta ra, buông ra."
"Ngươi đừng đi, ở đây chẳng có ai chỉ ngươi mới cứu được con gái ta, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu nó đi, ta chỉ có một đứa con gái thôi." Ngô phu nhân ghì chặt tay, cả người dường như dính chặt vào cô ta, gào khóc thê lương thảm thiết.
"Ngài buông ta ra, Vĩnh Gia Quận chúa đi gọi người rồi."
"Không kịp nữa rồi, ngươi cứu người nhanh lên, ngươi không phải hộ vệ sao? Nếu ngươi không cứu ta sẽ tố giác ngươi, ra ngoài kia ta sẽ tìm Lỗ Vương gia tính sổ. Nếu không phải các ngươi lục soát Tân Minh Các, nữ nhi của ta đang yên đang lành lại ra đi trên hồ này. Ta lệnh cho ngươi cứu người!" Ngô phu nhân khàn cả giọng, quần áo cũng xộc xệch.
Nữ hộ vệ hai lần từ chối không thành, ngước mắt nhìn bóng dáng Cố Vân Đông quyết tâm đẩy Ngô phu nhân ra, nhanh chóng lùi lại hai bước sau đó phi như bay đuổi theo.
Nhưng lại không thấy Cố Vân Đông đâu, đuổi theo một đoạn nàng ta dường như nghĩ ra điều gì đó sắc mặt đại biến đột nhiên xoay người nhìn xung quanh một chút rồi lập tức chạy về phía nhà kho.
Mà lúc này Cố Vân Đông đã chạy tới cửa nhà kho.
So với Cố Vân Đông thì nữ hộ vệ lại không quen thuộc địa hình của Tân Minh Các. Từ lúc không nhìn thấy nữ hộ vệ cô đã rẽ vào một hướng khác đi đường tắt thẳng tới nhà kho.
Cô chạy rất nhanh, không bao lâu sau đã đứng trước cửa nhà kho. MAyy dich
Nhìn qua khóa cửa, quả nhiên đã bị phá.
Tuy nhiên bây giờ khóa vẫn còn treo trên tay nắm cửa, đóng hờ. Nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không thể biết khóa đã bị phá.
Đây rõ ràng đã nắm rõ tuyến thời gian của Cát thị, biết việc đầu tiên nàng đến Tân Minh Các là tới văn phòng làm việc, nhiều nhất là liếc qua khóa cửa nhà kho, không vấn đề gì thì cũng không để ý lắm.
Nhưng cho dù nàng đột nhiên có linh cảm tới nhà kho trước thì chỉ sợ còn chưa tới gần đã bị kẻ nào đó gọi đi chỗ khác để che tầm mắt?
Cố Vân Đông cười khẩy, vì để khớp với lời nói của bà Tang, diễn kịch cũng rất giống.
Cô nhanh chóng rút khóa ra, sau đó đẩy cửa nhà kho.
Chỉ liếc mắt một cái Cố Vân Đông đã hít một hơi thật sâu.
Trong kho hàng to như vậy, tất cả đều là binh khí. Đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, móc, nĩa, mười tám loại binh khí không sót loại nào như thể đây là một kho binh khí.
Trên mặt đất còn có vài cái rương rất lớn, cho dù Cố Vân Đông không mở ra xem thì chắc chắn cũng đoán được trong đó toàn là những thứ bất lợi với cô.
Không kịp nghĩ nhiều, cô xoay người đóng cửa nhà kho.
Sau đó tiến lên, chạy từ trái sang phải, hai tay chạm vào những binh khí kia.
Những thứ cô chạm vào đều lập tức biến mất, mất không quá năm giây đã rơi hết vào không gian của cô.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, sau khi thu hết hai cái rương cuối cùng vào không gian thì định rời đi.
Chỉ là sau đó cô lại cau mày.
Sau khi thu hết những binh khí này, toàn bộ kho hàng lại có vẻ trống rỗng, chỉ có vài bao hàng được chất đống trong góc, thoạt nhìn không hợp chút nào.
Xem ra lúc bọn chúng chuyển binh khí tới còn tiện tay nhấc luôn hàng tích trữ trong kho.
Vô liêm sỉ!!
Cố Vân Đông mắng thầm, các người để đồ thì để đi, mắc gì mà lấy luôn cả hàng hóa của Tân Minh Các chứ, ngươi thiếu tiền lắm sao?
Cũng may bọn chúng chỉ lấy thức ăn, có rất nhiều thứ là đồ tươi sống, đồ trong nhà kho kể ra cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa ngày trước cô phòng ngừa ngộ nhỡ nên có để trong không gian những trang bị thường dùng gì đó, vừa vặn lúc này lại dùng được.
Cố Vân Đông phẩy tay bỏ mấy đồ vật ra lấp đầy khoảng không trống rỗng.
Sau khi làm xong, cô lập tức mở cửa nhà kho ra ngoài đặt lại ổ khóa về vị trí cũ.
Sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Cố Vân Đông xoay người chạy ra đằng sau nhà kho nơi mà lúc trước Thẩm Nguyên có nói qua rằng cửa ra mật đạo nằm ở chỗ này.
Cô lo rằng Lỗ Vương có sự chuẩn bị trước chẳng những đặt đồ bên trong nhà kho mà ở mật đạo cũng có.
Vì để ngăn chặn việc không may xảy ra nên tới đây kiểm tra chút cho chắc.
Nhưng Thẩm Nguyên chỉ nói vị trí đại khái, Tân Minh Các đã tu sửa mấy lần nên vị trí mà Thẩm Nguyên nói thật sự có chút khác biệt.
Thời gian của Cố Vân Đông không còn nhiều, cũng may cô tinh mắt nhìn cẩn thận phát hiện mặt đất có chỗ không bằng phẳng.
Cố Vân Đông vui vẻ, vừa định qua đó xem thì lại nghe thấy có tiếng bước chân.
Động tác của cô đột nhiên dừng lại, là nữ hộ vệ tới, cô bất động nín thở.
Nữ hộ vệ kia theo bản năng muốn xông vào nhà kho, nhưng thấy khóa cửa vẫn như cũ nên bước chân vẫn dừng lại.
Nữ hộ vệ nhìn khóa, lại ghé tai nghe động tĩnh bên trong nhà kho.
Không có âm thanh nào.
Lẽ nào Vĩnh Gia Quận chúa không tới đây?
Nàng ta cẩn thận nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lo lắng mở cửa hai phòng bên cạnh nhà kho.
Cố Vân Đông khẽ thở phào nhẹ nhõm, lợi dụng lúc nàng ta đang tìm kiếm nhanh chóng liếc nhìn về phía mật đạo.
Cũng may, lối vào mật đạo đã chặn lại.
Thảo nào trên mặt đất gồ lên một khối, đoán chừng người chặn cửa mật đạo cũng không có nhiều thời gian lại làm việc vào đêm hôm khuya khoắt nên không kịp san bằng.
Cố Vân Đông không dây dưa nữa, thấy mật đạo bị lấp kín, lợi dụng lúc nữ hộ vệ còn đang tìm người thì tìm lối khác vội vàng chuồn đi.
Cô còn muốn xem thử nơi khác có gì bất thường không đáng tiếc là không còn thời gian, thứ hai là ngoài nhà kho cần chìa khóa ra thì những nơi khác ở Tân Minh Các đều có người làm việc. Chắc hẳn Lỗ Vương không đến nỗi tạo ra sơ hở lớn như vậy.
Cố Vân Đông rời đi, nữ hộ vệ kia cũng lục soát hết hai căn phòng, không có một bóng người.
Ngay lúc nàng ta đoán mình đã tính sai thì bên tai đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu: "Tìm thấy rồi, ở đây."
Là Vĩnh Gia Quận chúa!!
Nữ hộ vệ biến sắc, vội vã chạy về phía phát ra âm thanh.
Không lâu sau đã chạy vào trong viện, sau đó thấy Vĩnh Gia Quận chúa đang chui vào bên trong hòn non bộ.
Nữ hộ vệ nhanh chóng đuổi theo, mới chạy tới trước hòn non bộ đã thấy cô ôm một tiểu cô nương từ bên trong bước ra.
Tiểu cô nương mới chừng sáu bảy tuổi còn đang sợ sệt, lúc được Cố Vân Đông bế ra còn hơi run rẩy.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, quay về phía hồ nước hét lên: "Ngô phu nhân, tìm thấy người rồi, không sao cả, mau tới đây."
Giọng nói truyền đi rất xa lát sau bên kia cũng thấy hồi âm.