Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1311 - Chương 1311. Ngài Muốn Dạy Bảo Như Thế Nào?

Chương 1311. Ngài muốn dạy bảo như thế nào? Chương 1311. Ngài muốn dạy bảo như thế nào?

Chương 1311: Ngài muốn dạy bảo như thế nào?

Ngay sau đó, trên mặt hai người đột nhiên hiện lên tia mừng như điên, chợt hét lên một tiếng: “Thật sự sao? Tăng tiền công cho chúng ta?”

Vu Kính ngoáy lỗ tai, cạn lời nhìn bọn họ: “Đúng vậy, tăng tiền công, bắt đầu từ tháng này. Được rồi, nhanh chóng đi làm việc đi, khách hàng tới kìa.”

Vu Kính phất tay, lão đại Trương gia và tiểu nhị xác nhận mình không nghe lầm, suýt nữa lại muốn hét chói tai.

Qua một hồi lâu, mới đè nén được nhịp tim gần như muốn nhảy ra ngoài, kích động đi chiêu đãi khách, vẻ mặt xán lạn kia xưa nay chưa từng có.

Vu Kính bật cười lắc đầu, nói với Dương Hồng: “Cha, bên này giao cho cha trước, con sang cửa hàng bên cạnh xem thử. Nếu có thể, hôm nay thương lượng xong chuyện của cửa hàng. Sau đó, con phải đi tìm một bà tử, mướn một người tới chăm sóc cho nương tử đang ở cữ.”

“Được, vậy con mau chóng làm đi.”

Vu Kính vội vàng đi làm công việc của mình, một bên khác Cố Vân Đông cũng đến Tân Minh Các.

Thiệu Thanh Viễn còn đang ngồi trên xe ngựa, nói với cô: “Ta ở bên ngoài chờ nàng.”

“Không cần đâu, thiếp thấy khách trong cửa hàng cũng đã đi gần hết, chàng cũng vào uống một ngụm trà, ăn chút gì đó đi.”

Cố Vân Đông nhìn tấm bảng dựng ở bên ngoài cửa hàng, trên tấm bảng viết hôm nay giờ Thân đóng cửa.

Không ít khách nhìn thấy tấm bảng đề như vậy, hơn phân nửa sẽ không vào.

Tuy rằng lúc này vẫn chưa tới giờ Thân, nhưng sảnh đường đã không còn khách.

Lúc Cố Vân Đông đi tới, các tiểu nhị trong cửa hàng đồng loạt vây quanh phía trước. Nhưng lại có chút kinh ngạc, đi vài bước thì ngừng lại, có chút thấp thỏm nhìn cô.

Vẫn là cô nương ở quầy tiếp đón tiếp xúc với cô nhiều hơn một chút, lúc này vội vàng tiến lên, khẩn trương nói: “Cố chủ nhân, chúng ta đều đã chuẩn bị xong, lúc này khách cũng đã rời đi, ngài muốn dạy bảo như thế nào?”

Dạy bảo??

Cố Vân Đông: “……”

Cô nhìn lướt qua một vòng, phát hiện mọi người đều có chút sợ cô.

Nhất là lúc ánh mắt không cẩn thận nhìn đến Đồng Thủy Đào, tay chân cũng không biết phải đặt ở đâu.

Cố Vân Đông muốn đỡ trán, không đến mức đó chứ, không phải chỉ để Đồng Thủy Đào ném văng một bà tử không biết rõ phải trái ra ngoài thôi sao? Rõ ràng nhìn cô rất thiện lương, rất dịu dàng.

Cố Vân Đông không nhịn được sờ mặt mình, những người khác đều không rõ nguyên do, nhưng Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên cạnh cô thì bật cười.

Hắn xoa đầu cô, nói: “Mọi người ở đây nói chuyện đi, ta lên lầu chờ nàng.”

Hắn đại khái có thể đoán được những người này mang tâm tư gì, bà tử kia bị ném ra ngoài chỉ là điều đầu tiên, còn phần lớn, chắc là thái độ của Đoàn Uyển?

Đoàn Uyển là một chủ nhân của Tân Minh Các, ở trước mặt Cố Vân Đông một câu cũng không dám lên tiếng. Cố Vân Đông còn dám ném Vạn thị ra ngoài trước mặt mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của Đoàn gia và Đậu gia, một người có địa vị cao quý, không chút lưu tình với thân phận tôn quý như vậy, có thể quyết định việc có giữ các nàng lại hay không, vậy bọn họ không lo lắng, thấp thỏm hay sợ hãi mới kỳ lạ.

Thiệu Thanh Viễn đi thẳng lên lầu hai, lúc này Cố Vân Đông mới nói với cô nương ở quầy tiếp khách: “Làm phiền tìm một người, mang cho hắn ấm trà và lấy chút trái cây.”

“Vâng ạ.” Cô nương ở quầy đón tiếp đưa mắt ra hiệu với một nữ tiểu nhị, nữ tiểu nhị kia lập tức xoay người rời đi.

Sau đó, Cố Vân Đông nhìn về phía mọi người ở đây: “Các ngươi không cần khẩn trương, ta tập trung mọi người lại để nói một chút chuyện, cũng không phải dạy dỗ điều gì. Ta chỉ là không biết tình huống Tân Minh Các bên này, vừa vặn nhân cơ hội này, nói nói rõ ràng một số việc mà thôi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ…… Không phải răn dạy gì sao?

Đối với các nàng mà nói, cùng một ý nghĩa.

Ai ngờ Cố Vân Đông nói tiếp một câu: “Các ngươi xếp bàn ghế thành hàng ở đại sảnh, hai bàn dài bên kia đặt sát vào nhau, bên cạnh đặt ghế dựa. Sau đó bưng chút trà và điểm tâm tới đây, chắc trong phòng bếp còn trà sữa nhỉ, trước bàn mỗi người đặt một ly, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, tranh thủ trước khi trời tối, có vấn đề gì đều giải quyết hết.”

Mọi người đều kinh hãi, trên mặt dần lộ ra vẻ khó tin.

Các nàng còn có thể…… Ngồi?? Còn có thể uống trà, ăn điểm tâm??

Chẳng lẽ không nên xếp thành hàng ở trong sân, cúi đầu nghe Cố chủ nhân nói chuyện, người phạm sai lầm thì quỳ trên đất bị phạt sao?

Cố Vân Đông không biết suy nghĩ trong lòng các nàng, thấy các nàng đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi nhíu mày một chút, có phải những người này phản ứng không quá nhạy bén hay không? Như vậy thật sự có thể làm tốt công việc tiểu nhị sao?

“Sao còn đứng ở chỗ này? Mau làm đi.”

“…… A? Dạ, chúng ta lập tức đi ngay.” Cuối cùng mọi người phản ứng lại, vội vàng làm việc.

Cố Vân Đông lắc đầu, nhấc chân đi lên lầu.

Thiệu Thanh Viễn ngồi bên cạnh cửa sổ, đang cầm một quyển thoại bản xem.

Cố Vân Đông có chút ngoài ý muốn: “Chàng vậy mà cũng xem thoại bản hả?”

“Nơi này của nàng không có sách y, ta cũng chỉ có thể xem cái này. Chưa kể, nó còn rất thú vị.” Thiệu Thanh Viễn hiếm khi có thời gian nhàn hạ và thoải mái như vậy: “Phong cảnh ở đây rất tốt.”

Tân Minh Các ở phủ Tuyên Hòa hay ở kinh thành, hắn đều đã tới, nhưng mà từ sau khi khai trương hắn đã không tới nữa, cho nên rất ít khi có cơ hội thưởng thức phong cảnh như vậy.

Cố Vân Đông nhìn ngoài cửa sổ, vị trí ở đây không tồi, ngoài cửa sổ lại đối diện một cái hồ, trên mặt hồ còn có thuyền nhỏ, nhìn thấy tâm tình cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Cố Vân Đông cũng chưa dạo toàn bộ Tân Minh Các lần nào, vừa hay nhân cơ hội này nhìn ngắm khắp nơi.

Lầu hai trang hoàng khá tinh xảo, có lẽ là vì lợi dụng phong cảnh thiên nhiên này, cho nên Nhiếp Song và Đoàn Uyển đều tốn tâm tư.

Cố Vân Đông sau khi nhìn, khẽ gật đầu, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Thiếp xuống lầu đi xem những sương phòng khác, còn chàng thì sao? Muốn đi cùng hay không?”

“Cũng được.” Thiệu Thanh Viễn do dự một chút, quyết định buông thoại bản trong tay, đi theo Cố Vân Đông xuống lầu.

Tiểu nhị dưới lầu vốn đang bận rộn, thấy thế vội vàng cúi đầu, động tác càng thêm lưu loát.

Hai người Cố Vân Đông đi dạo một vòng, trong sương phòng ở hậu viện, cũng có vài phòng hướng ra hồ. Cũng không biết là ý tưởng của ai, còn đặt cần câu trong sương phòng, có thể trực tiếp từ cửa sổ bên kia... Câu cá?

Cố Vân Đông thử, cảm giác có chút khó khăn.

Nhưng dù sao các phu nhân tiểu thư đến Tân Minh Các cũng chỉ để tiêu khiển, cầm cần câu câu cá cũng chỉ tạo cảm giác hiếm lạ mà thôi.

Sau khi đi dạo hậu viện, Cố Vân Đông khá thích nó.

Không hổ là vị trí do Đoàn gia tìm kiếm, so với Tân Minh Các ở phủ Tuyên Hòa bên kia, thật sự ưu việt hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông từ hậu viện đi ra, mọi thứ bên đại sảnh đều đã chuẩn bị xong, tất cả tiểu nhị đều cung kính đứng ở một bên, chờ cô tới.

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, vừa định lên tiếng, đã nhìn thấy Đoàn Uyển từ cửa vội vàng tiến vào.

Cố Vân Đông sửng sốt: “Có kết quả rồi?”

Đoàn Uyển gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên, xem ra vừa rồi chạy tới có chút vội vàng.

Cố Vân Đông chỉ có thể tạm thời hoãn thời gian họp, cho mấy tiểu nhị đi nghỉ trước, còn mình và Thiệu Thanh Viễn đi cùng Đoàn Uyển đến văn phòng ở hậu viện để nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment