Chương 1312: Tỷ muội Vạn thị bị đuổi đi
Đoàn Uyển ngồi xuống uống ngụm trà, mới nói: “Cha chồng bảo ta nói với hai người, ông ấy sẽ đưa mẹ chồng về quê, hơn nữa tìm người trông coi bà ấy, sẽ không để bà ấy lại nhúng tay vào chuyện của chúng ta.”
Nói đến đây, Đoàn Uyển còn có chút vui mừng. Ngọn núi lớn trên đỉnh đầu đã biến mất, cả người nàng đều cảm thấy thoải mái.
“Còn Vạn thị kia thì sao?” Cố Vân Đông hỏi.
Đoàn Uyển bĩu môi: “Đưa Vạn thị về nhà chồng bà ta, còn số bạc bà ta kiếm được lúc trước, toàn bộ đều lấy ra bồi thường cho Tân Minh Các. Nếu sau này người bị bà ta lừa gạt quay lại yêu cầu bồi thường thì trả lại cho người bị lừa gạt.”
Hình phạt này nghe có vẻ vô thưởng vô phạt, nhưng đối với Vạn thị mà nói, chỉ cần đưa bà ta trở về nhà chồng, cũng đủ để bầu trời của bà ta sụp đổ.
Vạn thị gả cho Cao gia, không phải là một người có thế lực lớn, cùng lắm cũng chỉ là thương hộ làm chút buôn bán nhỏ ở trấn trên.
Vạn gia vốn là gia đình bình dân, nếu không phải Đậu gia tuân thủ lời hứa, lấy thân phận thấp bé của tiểu Vạn thị, cũng không thể gả cho Đậu tham tướng.
Cho nên nhà chồng Vạn thị không quyền không thế, Vạn thị vẫn luôn hâm mộ và ghen tị với cuộc sống của Tiểu Vạn thị.
Tỷ muội trong nhà gả cho người ta, khác nhau một trời một vực cũng thôi, hết lần này tới lần khác, Vạn thị đã lập gia đình nhiều năm lại không có con, khiến nhà chồng vô cùng bất mãn. Cao gia trực tiếp nạp thiếp cho phu quân bà ta, thiếp thị kia sinh con trai cho Cao gia, cả nhà ai cũng vui mừng và kích động, ngoại trừ Vạn thị.
Địa vị của Vạn thị ở nhà chồng càng ngày càng xuống dốc, nếu không phải bà ta còn có một muội muội gả vào nhà cao cửa rộng, làm chỗ dựa cho bà ta, chỉ sợ Vạn thị sẽ bị Cao gia trực tiếp lấy lý do không có con để đuổi đi.
Nhưng cho dù không bị hưu, cuộc sống của bà ta cũng không mấy tốt đẹp.
Nhất là khi Tiểu Vạn thị bị lão thái thái của Đậu gia giám sát ở quê nhà, cũng không đi đâu được, lúc này càng không giúp Vạn thị làm chỗ dựa được, cuộc sống của Vạn thị nói là nước sôi lửa bỏng cũng không phải là nói quá.
Phu quân lạnh nhạt với bà ta, cha chồng làm lơ bà ta, mẹ chồng tìm mọi cách để nàng làm này làm kia, thiếp thị âm ngầm tra tấn bà ta, thứ tử ỷ vào tuổi còn nhỏ âm thầm ngáng chân bà ta. Cả nhà không một ai đứng về phía bà ta, suýt chút nữa bà ta lưu lạc đến mức ăn cơm và giặt giũ với hạ nhân.
Cho đến khi phu quân Vạn thị qua đời, bà ta trực tiếp gửi thư cho Tiểu Vạn thị, trong thư khóc lóc kể lại tình huống của mình, cầu Tiểu Vạn thị cứu bà ta thoát khỏi biển khổ.
Tiểu Vạn thị không nói hai lời đưa Vạn thị trở về, Cao gia tức giận với bà ta nhưng không dám nói gì, ngay cả khi Vạn thị tuyên bố muốn tái giá, bọn họ cũng chỉ có thể hung tợn nguyền rủa bà ta, lại không dám ngăn cản.
Nếu bây giờ đưa Vạn thị trở về, hơn nữa nói cho nhà chồng của bà ta, Đậu gia sẽ không tiếp tục chống lưng cho bà ta nữa, để bọn họ tự trông coi người nhà mình.
Có thể tưởng tượng ra, Vạn thị ở Cao gia sẽ có cuộc sống như thế nào.
Còn có bạc trong tay bà ta, một khi lấy đi, bà ta đã thật sự không còn một xu dính túi.
Nhưng Đậu tham tướng không thèm để ý, ông ấy vốn không phải là người có nhiều đồng cảm. Vạn thị này còn ở trong nhà mình làm mưa làm gió, suýt chút nữa hại chết người, làm sao ông ấy có thể bao dung cho bà ta?
Cố Vân Đông nghe xong, trong lòng có tính toán.
Cô không có ý kiến, chỉ cần Vạn thị và tiểu Vạn thị không xuất hiện ở phủ Vạn Khánh là được.
“Về sau, ngươi cũng thoải mái. Nhớ kỹ, lần sau gặp phải loại chuyện này, ngươi phải nói cho Đậu Phụ Khang hoặc là Đậu tham tướng, nếu vô dụng, trở mặt cũng không sao.”
Đoàn Uyển mím môi, nở nụ cười: “Ta biết rồi.”
“Đi thôi, ngươi tới vừa lúc, chúng ta đang muốn thảo luận một chút về phương hướng tiếp theo của Tân Minh Các. Cùng đi nghe một chút.”
Cố Vân Đông đẩy Đoàn Uyển ra ngoài, hai người cùng đi đến đại sảnh, Thiệu Thanh Viễn thì lên lầu hai.
Nhìn thấy hai người Chỉ Lan và Tuệ Lan đang đứng trong đại sảnh, Cố Vân Đông hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Đoàn Uyển một cái.
Đoàn Uyển có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Tỷ nói đúng, hai người các nàng đi theo ta, mới là an bài tốt nhất đối với các nàng. Lấy chồng thì như thế nào, các nàng vẫn trung thành và tận tâm với ta.”
Cũng thông qua chuyện hôm nay, Đoàn Uyển mới biết được hóa ra hai nha đầu này vẫn luôn âm thầm chú ý đến mình, sợ nàng xảy ra chuyện.
Cố Vân Đông nghe vậy mỉm cười, hơi gật đầu, không nói gì thêm.
Cô dẫn Đoàn Uyển đi đến trước bàn lớn được xếp trong đại sảnh, nói với mấy tiểu nhị đang thấp thỏm lo lắng ở bên cạnh: “Được rồi, đều đừng đứng ngốc ở đấy, ngồi đi, coi như nói chuyện phiếm bình thường mà thôi.”
Mọi người nhìn nhau, có chút do dự.
Vẫn là cô nương ở quầy tiếp đón kia tiến lên đầu tiên, ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Đông và Đoàn Uyển.
Lúc này những người khác mới lục tục tìm vị trí, tay chân căng thẳng ngồi xuống ghế.
Cố Vân Đông nhìn qua một vòng, cười nói: “Ta tự giới thiệu trước. Ta tên là Cố Vân Đông, cũng là một trong những chủ nhân của Tân Minh Các. Còn hai người chủ nhân khác, một người là Đoàn Uyển, một người là Nhiếp Song, nói vậy để các ngươi đều biết. Về Tân Minh Các, ta không biết nhiều về các ngươi, nên ta nói trước tình huống. Trước mắt trong triều Đại Tấn, Tân Minh Các có bốn cửa hàng, cửa hàng đầu tiên mở ở phủ Tuyên Hòa, hiện giờ chủ nhân phụ trách là Đái phu nhân của tri phủ ở phủ Tuyên Hòa. Cửa hàng thứ hai và thứ ba đều mở ở kinh thành, chủ nhân phụ trách là phu nhân của Tần đại nhân Lại Bộ thượng thư. Cửa hàng thứ tư, chính là nơi này, chủ nhân phụ trách là Đoàn Uyển, thiếu phu nhân của phủ tham tướng.”
Cố Vân Đông vừa dứt lời, mọi người ở đây đều mở to hai mắt.
Đương nhiên các nàng biết Tân Minh Các có mấy cửa hàng, vị trí ở đâu. Nhưng đây là lần đầu tiên nghe về thân phận của chủ nhân phụ trách, như vậy thật sự…… Dọa người.
Đoàn Uyển thì thôi, từ trước tới nay đều có thể ở chung tương đối hiền lành, hơn nữa tuy nhà chồng của nàng là phủ tham tướng, nhưng nàng chỉ là con dâu của Đậu tham tướng.
Hai người chủ nhân khác lại không giống, tri phủ phu nhân, thượng thư phu nhân, lực ảnh hưởng của các nàng ở đó cũng quá lớn.
Không hiểu sao các tiểu nhị ở đây, ngoại trừ kinh ngạc ra, còn mơ hồ dâng lên một loại cảm xúc tự hào và kiêu ngạo.
Nghe ra đẳng cấp của Tân Minh Các các nàng khác biệt, so với cửa hàng bình thường, địa vị vô cùng cao.
Hơn nữa Cố chủ nhân còn là một quận chúa, nghe nói phu quân của quận chúa có xuất thân từ gia đình thần y, lai lịch của các nàng quá thâm hậu.
Cố Vân Đông im lặng một lúc, bưng chén trà, uống một ngụm trà hoa, tư vị ngọt lành truyền khắp khoang miệng, cô mới cười nói: “Tình hình của Tân Minh Các như vậy, các ngươi biết có nghĩa là gì không?”
Mọi người sửng sốt, tâm tình kích động dần bình tĩnh lại.
Các nàng không quá hiểu câu hỏi của Cố Vân Đông, có ý nghĩa gì??
Một lúc lâu sau, mới có người kết hợp với chuyện phát sinh hôm nay, nhỏ giọng nói: “Ý nghĩa, ý là bối cảnh của Tân Minh Các phức tạp, không thể bị người khác lợi dụng.”
Cố Vân Đông khẽ gật đầu, những người khác thấy thế, cũng to gan mở miệng: “Ý là Tân Minh Các có thực lực.”
“Có nghĩa là Tân Minh Các sau này sẽ càng ngày càng có danh tiếng.”
Mọi người lần lượt phát biểu ý kiến, Cố Vân Đông im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, lại không lên tiếng.
Dần dần, lời nói của mọi người cũng không khác biệt mấy, toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh.