Chương 1387: Muội thắng rồi
Thời gian như ngừng lại, ngoại trừ đoàn người Cố Vân Đông, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn người nữ tử yếu đuối cầm gậy đứng ở giữa, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm nàng ngã.
Vừa rồi…… Có năm chiêu thôi sao? Chỉ chớp mắt một cái mà tên bộ khoái cao lớn thô kệch cùng với cây đao kia, cứ thế bị đánh bay ra ngoài à?
Hiện trường không chỉ có đám người Doãn bộ đầu, mà ngay cả mấy công nhân đang làm thuê ở gần đó, lúc này cũng ngơ ngác như thể vừa xuất hiện ảo giác.
Đồng Thủy Đào xùy một tiếng, cầm gậy gộc trong tay đi về phía trước chỉ: “Đừng lên từng người một, tất cả cùng xông lên cùng một lúc đi, lề mà lề mề làm chậm thời gian ta hầu hạ tiểu thư uống nước.”
Sắc mặt Doãn bộ đầu đột nhiên trầm xuống, tay phải bỗng chốc túm chặt cây đao, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Đồng Thủy Đào: “Ngươi muốn chết!”
Hắn ‘xoạt’ một cái rút cây đao bên hông ra, lao về phía Đồng Thủy Đào.
Những tên bộ khoái đứng phía sau hắn nhìn nhau, nhất thời không biết thế nào, thấy thế cũng chỉ có thể rút đao ra xông về phía trước theo hắn ta.
Văn Võ Song Toàn thấy thế lập tức tản ra, chặn phía trước đám người đang xem náo nhiệt, tránh cho lát nữa đao không cẩn thận bay tới làm bị thương người vô tội.
Đồng Thủy Đào cười lạnh một tiếng, tay nắm lấy cây gậy, nghênh đón.
Nàng đại khái cũng biết không tiện làm bọn hắn bị thương, nên lúc đánh cũng rất có kỹ xảo, hầu như chỉ dùng gậy gộc đập vào cổ tay, làm bọn hắn bị đau sau đó vứt đao trong tay đi. Sau đó nàng lại quét gậy về phía chân, hoặc là trên bụng bọn hắn.
Cây gậy dài cộng thêm sức lực Đồng Thủy Đào rất lớn, cây gỗ dày ở trong tay nàng giống cành liễu, nàng muốn đánh thế nào thì đánh thế đó, cách một khoảng xa cũng có thể đánh người ngã xuống đất, về cơ bản là không cho bọn hắn cơ hội động vào người nàng.
Có điều bởi vì có nhiều người, cùng có người thân thủ khá linh hoạt, tráng được hai gậy của cô, nhanh chóng áp sát. Đồng Thủy Đào nhanh nhẹn xoay người né lưỡi đao của hắn ta, một cước đá văng người ra xa.
Tên Doãn bộ đầu kia thật ra cũng có vài phần sức lực, hai mắt hắn ta đỏ bừng kiên trì đến cuối cùng, mới bị ném ngã trên mặt đất, đau đớn ôm ngực.
Trận một chọi nhiều này kết thúc tương đối nhanh, Đồng Thủy Đào vẫn vững chãi đứng ở giữa thao trường luyện võ như cũ, bọn bộ khoái nằm la liệt đầy đất, người ôm bụng người ôm tay rên rỉ.
Tất cả mọi người nhìn đến ngẩn người, không kiềm chế được nuốt nước miếng.
“Vị, vị cô nương này quá lợi hại rồi?”
“Nàng thật sự chỉ là nha hoàn thôi sao? Đó là tất cả bộ khoái trong huyện thành chúng ta đó, thế mà một mình nàng ấy có thể đánh bại toàn bộ bọn họ.”
“Một vết thương cũng không có, đúng là cao thủ a.”
Đồng Thủy Đào dỏng tai nghe vậy hất tóc đầy phóng khoáng, nàng từ trên cao nhìn xuống mấy tên bộ khoái kia: “Thế nào? Có phục hay không khí?”
Những tên bộ khoái kia cảm thấy cực kỳ mất mặt, im thin thít.
Đồng Thủy Đào khẽ hừ một tiếng, ném cây gậy sang một bên, sau đó vui vẻ chạy tới bên cạnh Cố Vân Đông: “Tiểu thư, muội thắng rồi.”
“Ừm, không tồi.” Cố Vân Đông hơi nghiêng đầu, gật gật đầu cười.
Đừng nhìn Đồng Thủy Đào là nữ tử, nhưng thân thủ nàng không hề kém cạnh Văn Võ Song Toàn một chút nào. Vốn dĩ nàng đã rất khỏe, hơn nữa còn rất thích luyện võ, ngày nào cũng kiên trì không ngừng dậy sớm rèn luyện, năng lực và ý chí của mạnh đến kinh người.
Cho nên, cho dù ngay cả khi đám bộ khoái này đồng loạt rút đao xông lên, nàng cũng không lo lắng một chút nào.
Cố Vân Đông đi đến chỗ đám Doãn bộ đầu, chẳng qua đi được nửa chừng đã ngừng lại, quay đầu nhìn về phía người đang đứng dưới mái hiên cách đó không xa.
Thiệu Thanh Viễn đứng đó bế Trì Trì đang lấy bàn tay nhỏ dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Thích ma ma nhìn thấy tiểu gia hỏa một cái, vội vàng chạy đến: “Tiểu thiếu gia? Ai ôi, sao tiểu thiếu gia lại gầy thế này? Có phải vừa tỉnh ngủ hay không? Người có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, ma ma làm cho người.”
Trì Trì chớp chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
Một hồi lâu sau thằng bé mới nhận ra người trước mặt là ai, tức khắc thằng bé nhìn bà nở một nụ cười vô hại: “Ma.”
“Ai da.” Thích ma ma chỉ cảm thấy tâm mình mềm nhũn, một thân mỏi mệt đều được nụ cười của thằng bé chữa lành.
Thiệu Thanh Viễn giao con trai cho bà, ngay sau đó bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt bọn Doãn bộ đầu.
Doãn bộ đầu hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thiệu Thanh Viễn: “Đại nhân……”
Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Đây là bộ khoái của huyện Tĩnh Bình à? Quả thật là khiến bản quan mở rộng tầm mắt.”
Doãn bộ đầu mặt đỏ bừng, những người khác lại càng không dám ngẩng đầu lên.
“Chỉ bằng các ngươi mà còn muốn duy trì trật tự cho huyện thành? Chỉ sợ phạm nhân giết người trước mặt các ngươi, các người cũng chẳng thể bắt lại. Bá tánh huyện Tĩnh Bình, dựa vào các ngươi còn không bằng dựa vào chính mình.”
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn cây đao trên mặt đất:“Cầm đao là cho rằng bản thân mình lợi hại lắm à? Ngay cả nha hoàn nhà chúng ta cũng không đánh lại, một đám người cùng nhau xông lên, lại còn muốn rút đao? Các ngươi không thấy mất mặt sao? Bản quan chưa từng thấy nha dịch ở đâu vô dụng như vậy. Thân thể bị tửu sắc đào đến rỗng tuếch, hai mắt vô thần, tay không có lực, các ngươi còn chẳng bằng mấy người nông dân bình thường.”
Hắn nói chuyện không hề lưu tình, trong lòng Doãn bộ đầu cực kỳ phẫn hận, đây là lần thứ hai hắn nghe thấy những lời như vậy rồi.
Một lần là do Cố Vân Đông nói, bây giờ, ngay cả Huyện thái gia cũng tỏ vẻ ghét bỏ hắn.
Cảm giác bị người ta ghét bỏ giống như là có người hung hăng tát vào mặt bọn họ mấy cái bạt tai vậy, nóng rát đau đớn.
Đặc biệt là còn ở trước mặt nhiều công nhân như vậy.
Hiện trường không ai dám nói chuyện, ngay cả Hồng chủ bộ không biết tới chỗ đám người văn thư từ khi nào nơm nớp lo sợ rúc vào trong góc.
Thiệu Thanh Viễn quay đầu, gọi Thiệu Song: “Sáng sớm ngày mai, ngươi tự mình dẫn bọn họ đến thao trường tập luyện, mỗi ngày vòng quanh ngoài tường 50 vòng. Một tháng sau, nếu vẫn là dáng vẻ yếu như quỷ này thì ném tất cả ra khỏi huyện nha cho ta.”
Đám người Doãn bộ đầu đột ngột ngẩng đầu lên: “Đại nhân ngài không thể……”
Thiệu Thanh Viễn dùng chân hất một cây đao dưới mặt đất lên chộp lấy, một tay hắn nắm lấy chuôi đao, một tay nắm mũi đao, đột nhiên dùng một chút lực, cây đao ‘loảng xoảng ’ một tiếng, gãy thành hai tiết.
“Tê” những người có mặt ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Thiệu Thanh Viễn ném cây đao đi, rồi lại nhìn về đám bộ khoái nằm rạp trên mặt đất: “Các ngươi còn có ai có ý kiến gì không?”
“…… Không, không có.”
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, nhân lấy khăn tay Cố Vân Đông đưa qua lau tay: “Không kiên trì được thì rời khỏi huyện nha cho ta, ta không ngại tuyển thêm vài người có năng lực dùng. Chắc chắn bên ngoài có rất nhiều người muốn có cơ hội này. Đừng tưởng rằng đây là địa bàn của các ngươi thì muốn giở thói côn đồ. Người muốn giở thói côn đồ trước mặt ta, bây giờ ngay cả một cái rắm cũng không dám thả. Ta không sợ chuyện nháo ra mạng người đâu, không tin, các ngươi có thể thử xem!”
Mấy người Doãn bộ đầu nuốt nuốt nước miếng, không dám phản đối dù chỉ nửa câu.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới xoay người rời đi, ngoại trừ Thiệu Song, còn lại đám người Thiệu Văn đều đi theo vào trong. MAyy dich