Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1503 - Chương 1503. Bữa Tiệc Rất Hài Hòa.

Chương 1503. Bữa tiệc rất hài hòa. Chương 1503. Bữa tiệc rất hài hòa.

Chương 1503: Bữa tiệc rất hài hòa.

Lâu phu nhân lại cười rộ lên: “Là bọn ta sơ xuất, không còn sớm nữa, mời Thiệu phu nhân, Mục di nương vào trong.”

Nói rồi bảo con dâu dẫn vào trong, còn bà ta tiếp tục đứng cổng đón khách.

Chờ Cố Vân Đông và Mục A Thu đi rồi, Lâu phu nhân mới cười khẩy: “Thiệu phu nhân thật là không biết nặng nhẹ, cho thiếp thất lên mặt, không biết phép tắc.”

Bà ta biết huyện lệnh và Đoàn gia có quan hệ tốt, nhưng cho dù tốt nhưng cũng không đến nỗi tự hạ giá trị con người như vậy, xem trọng hơn cả thương nhân bọn họ.

Nhưng không sao cả, dù sao hôm nay bất kể là Cố Vân Đông hay Mục A Thu đều sẽ không thể nổi bật.

Cố Vân Đông và Mục A Thu theo sau Miêu thị, một mạch đi tới hậu viện.

Bọn họ tới chậm, hậu viện đã có không ít người đứng bên đó nói chuyện phiếm.

Lâu gia còn gọi cả gánh hát tới, trên sân khấu lúc này đang ngân nga bài hí khúc.

Tất cả mọi người đều chú ý lên đó, cho tới khi Miêu thị đưa Cố Vân Đông tới trước mặt mọi người mới dời tầm mắt.

Có vài người chưa từng gặp qua Cố Vân Đông, lúc này đều tò mò thì thầm nói: “Đây là hai vị phu nhân nhà ai vậy? Trông lạ thật đấy, mà vị trí này lại gần phía trước như vậy.”

“Ta không biết, ta nghe nói hôm nay Lâu gia mời phu nhân có thân phận tôn quý tới, chẳng lẽ là vị này?”

Bên kia còn chưa thỏa thuận xong, Phạm phu nhân đã tới chào hỏi.

“Thiệu phu nhân, người cũng tới rồi.”

Cố Vân Đông gật đầu: “Đã lâu không gặp, Phạm phu nhân càng ngày càng hồng hào xinh đẹp, trông trẻ hơn vài tuổi so với lần trước gặp mặt, nhà có việc mừng hay sao?”

Nghe nói Phạm gia đã định xong chuyện mai mối cho con gái lớn, chẳng phải là chuyện vui của Phạm phu nhân hay sao?

Bà ta nghe xong nhất thời ngượng ngùng: “Tới lúc đó mời Thiệu phu nhân tới uống chén rượu mừng.”

“Chắc chắn rồi.”

Lúc này Phạm phu nhân mới nhìn sang Mục A Thu: “Vị đây là...”

Cố Vân Đông cười nói: “Đây là Mục di nương của Đoàn gia, A Thu, vị này là Phạm phu nhân, đây là Vinh phu nhân, đây là...”

Cô nghiêm túc giới thiệu một vòng, khiến cho mọi người vốn đang lơ đễnh lại trở nên nghiêm túc.

Nhất là lúc nãy Cố Vân Đông gọi Mục di nương là A Thu một cách cực kỳ thân thiết?

Những người khác nghĩ như nào không biết, nhưng khi lần đầu tiên mấy người Phạm phu nhân gặp Cố Vân Đông vừa hay nghe được lời dạy của cô “không nên xét địa vị cao thấp” họ vẫn nhớ mãi những lời đó, cảm thấy cực kỳ có lý.

Vì thế, khi thấy Cố Vân Đông xem trọng Mục A Thu như vậy thì thấy đây là một người có bản lĩnh.

Thiếp thất thì sao? Nhìn theo góc độ khác, phi tử của hoàng đế cũng là thiếp thất đó thôi, cho dù là cáo mệnh phu nhân thì khi gặp cũng phải cúi đầu hành lễ.

Rất nhanh mấy người Phạm phu nhân đã tiếp nhận, thái độ với Mục A Thu cũng hòa nhã hơn nhiều.

Nhưng những người khác ở đây lại thấy cực kỳ khó hiểu, có phải mấy người Phạm phu nhân bị điên rồi không? Chỉ là một thiếp thất, ngay cả tư cách đứng trước mặt họ cũng không xứng, hiện giờ lại có thể nhiễm nhiên ngồi hàng trước như vậy, dường như địa vị cao hơn cả bọn họ.

Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội kết giao với Cố Vân Đông tại đây.

Rất nhanh bên cạnh Cố Vân Đông đã có rất nhiều người vây quanh, nhưng vẫn chẳng thèm để ý tới Mục A Thu.

Bề ngoài mọi người đều nói nói cười cười trông có vẻ dịu dàng hòa nhã , Cố Vân Đông cũng thể đòi hỏi nhiều.

Nhưng đúng thật vẫn còn một số âm thanh không hề dễ chịu vang lên.

“Hôm nay Mục di nương tới Lâu gia làm khách, sao lại đi cùng Thiệu phu nhân. Nếu ngươi đã là thiếp thất của Đoàn gia, hẳn là nên đi cùng chủ mẫu Đoàn gia mới phải chứ.”

Âm thanh này vừa thốt ra, mọi người đều không thể nhịn được mà quay lại.

Phạm phu nhân ghé tai nói nhỏ với Cố Vân Đông: “Vị này là muội muội nhà mẹ đẻ Lâu phu nhân.”

Muội muội của Lâu phu nhân? Cố Vân Đông nhướn mày, người này dám nói năng vô lễ như vậy nhất định là Lâu phu nhân chỉ thị, nếu không sao dám đứng trước mặt cô nói ra những lời như vậy?

Bỗng chốc tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều im bặt, những người có quan hệ tốt với Lâu gia cũng thì thầm to nhỏ sau lưng họ.

Mục A Thu biết chắc chắn hôm nay mình sẽ bị kiếm chuyện, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nghe thấy những lời của muội muội Lâu phu nhân, nàng bất giác nhìn về phía Cố Vân Đông, nghĩ về những lời nàng ấy nói với mình đó là quân đến nước chặn, nước đến đất ngăn.

Vì vậy nàng thầm hít sâu một hơi, túm chặt tay áo, nhìn mọi người cười, nói: “Chủ mẫu Đoàn gia không có mặt ở huyện Tĩnh Bình, phu quân bảo ta đi dự tiệc. Phu quân nói, nếu Lâu gia đã biết tình hình của Đoàn gia mà vẫn gửi thiếp tới, hẳn là không ngại việc ta tới nhà làm khách. Nói không chừng, trong lòng Lâu phu nhân vẫn đánh giá cao ta. Chỉ là ta chưa bao giờ tham gia yến tiệc, cũng không hiểu quy tắc nên mới nhờ Thiệu phu nhân chỉ điểm giúp ta.”

Mọi người nghẹn lại, sắc mặt muội muội Lâu phu nhân biến đổi, có hơi bực bội.

“Thật sự nhìn không ra, tuy Mục di nương chỉ là thiếp thất nhỏ, lại có thể nhanh miệng như vậy. Chắc ở Đoàn gia cũng được sủng ái. Nếu Đoàn thiếu gia đã sủng ái ngươi như vậy, sao lại không cưới ngươi làm thê mà để ngươi làm thiếp thất như vậy?”

Cố Vân Đông không cần mở miệng, chỉ cần đứng sau lưng nàng là nàng đã có thêm rất nhiều dũng khí.

“Không sao cả, ta có phu quân yêu thương sao lại uất ức cơ chứ?” Đây thật sự là lời trong lòng của Mục A Thu.

Đoàn Khiêm đối xử với nàng rất tốt, việc gì cũng thương lượng, đưa nàng ra ngoài tiếp xúc với xã hội, dạy nàng rất nhiều điều mà trước đây nàng không hiểu.

Nàng chưa từng gặp Lưu thị, không cần thể hiện khuôn phép trước mặt chính thê, người Mục gia đều ở bên cạnh, chí ít những ngày này nàng chưa từng phải chịu ấm ức. Hơn nữa, phu quân từng đồng ý với nàng, huyện Tĩnh Bình là nhà của nàng, sau này nàng muốn quay về phủ Vạn Khánh cũng được, ở lại đây cũng được, tùy nàng lựa chọn, không nhất định phải sống cùng Lưu thị.

Tuy Mục A Thu chưa từng thấy thiếp thất của phủ đệ khác nhưng nghe nói qua không ít, biết thê thiếp sống chung không tránh khỏi tranh đoạt tình cảm, tranh đấu tài sản nhà chồng đến nỗi đầu rơi máu chảy. Cho dù là thiếp thất được sủng ái cũng sẽ chẳng yên ổn dưới tay của chính thê, có thể chết lúc nào cũng không biết.

Cuộc sống hiện tại của Mục A Thu đã rất đầy đủ rồi.

Tuy nhiên, những lời nói của nàng đã khiến không ít phu nhân có mặt tại đây cảm thấy như bị đâm vào tim.

Đúng vậy, cả một đời người phụ nữ, chẳng lẽ không mong có được phu quân như vậy sao?

Bọn họ cảm thấy Mục A Thu đang nói bóng gió bọn họ, lập tức nghiến răng nghiến lợi tức giận.

Cố Vân Đông suýt thì bật cười thành tiếng, nhịn nhịn nhịn, cô đưa A Thu tới để giao tiếp xã hội, không phải tới để làm tội nhân.

“Được rồi, ấm ức hay không là việc nhà người ta, người ngoài như chúng ta quản làm gì? Xem kịch đi, kịch đang hay mà.”

Bình Luận (0)
Comment