Chương 1504: Còn hai vị khách quý muốn tới.
Cố Vân Đông đã nói như vậy, những người khác ít nhiều cũng để cho nàng ta một chút mặt mũi, không nói thêm gì nữa, quay về vị trí của mình ngồi xuống.
Nhưng muội muội kia của Lâu phu nhân cứ đứng yên tại chỗ, nhìn Cố Vân Đông đầy khiêu khích châm biếm.
Cố Vân Đông “…” Tự tin vậy sao?
Nhưng nàng ta vẫn nhanh chóng về vị trí ngồi của mình, vẻ mặt còn cười hả hê.
Kiểu như vậy lại khiến A Thu có chút bất an: “Phu nhân, rốt cuộc Lâu gia muốn làm gì vậy?”
“Cho dù làm cái gì, chúng ta chỉ cần chờ là được.”
Mục A Thu yên tâm, ngước mắt nhìn về phía khán đài, mấy người Phạm phu nhân ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cũng sẽ quay lại phía bọn họ nói chuyện.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Miêu thị đột nhiên dẫn theo người hầu bưng mấy bộ bàn ghế đi tới.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía nàng ta: “Làm gì vậy? Sao còn thêm bàn, mà lại còn đặt ở đằng trước thế?”
“Đúng vậy, bàn chắn huyện lệnh phu nhân rồi.”
“Lâu gia muốn làm gì đây?”
Cố Vân Đông nheo mắt, đặt bàn ở phía trước vị trí của cô, nói như vậy thân phận vị khách kia chắc chắn cao quý hơn người.
Cô vừa nghĩ xong, Lâu phu nhân đã tới.
Vừa tới thì đã cáo lỗi với mọi người: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, ta đã tới chậm, tiếp đãi không chu toàn mong mọi người thứ lỗi cho.”
“Lâu phu nhân, khách khứa đến đủ cả chưa? Mau ngồi xuống uống trà xem kịch đi thôi.”
Lâu phu nhân lại khoát tay: “Còn hai vị khách quý đang trên đường tới, các vị cứ xem đi, đợi ta thay xiêm y nghênh đón trước đã, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Khách quý? Còn khách quý nào nữa sao?
Cũng không biết như thế nào, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Cố Vân Đông.
Lâu phu nhân rất nhanh cũng nhìn qua đó, tiến về phía cô hành lễ cười nói: “Thật sự là tiếp đón phu nhân không được chu đáo, ta bận bịu quá nên cũng không có cơ hội nói chuyện vui vẻ cùng phu nhân. Nếu phu nhân cần gì cứ việc sai bảo con dâu ta.”
“Có thể thấy ngươi thật sự rất bận.”
Lâu phu nhân sượng trân, sau đó nhận tội rồi đi vào trong phòng.
Không bao lâu sau, bà ta thật sự xuất hiện với bộ xiêm y khác, cách ăn vận như này chỉnh tề hơn lúc đầu rất nhiều.
Bà ta lại tiếp tục đi tới hậu viện, tiếp tục tới chỗ Cố Vân Đông cười nói: “Thiệu phu nhân, quý phủ có mời thêm hai vị khách quý, phu nhân có muốn cùng ta ra cổng nghênh đón không?”
Cố Vân Đông “…” Hả??
Giận đỏ mặt: “Phép tắc gì vậy?”
Lâu phu nhân cười nhẹ: “Phu nhân không muốn thì đành chịu. Vậy mời phu nhân dung trà xem kịch, bọn ta đi lát rồi về.”
Làm bộ như, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giống như nếu Cố Vân Đông không đi cùng bà ta, tới lúc tổn thất gì đừng tìm bà ta trách móc vậy.
Cố Vân Đông bị bà ta chọc tức cười: “Được, chúng ta xem kịch.” Coi như không biết chuyện vừa xảy ra.
Lâu phu nhân đã tính chuyện cô sẽ nói như vậy từ lâu, lập tức cúi người chào rồi xoay người rời đi.
Phu nhân tiểu thư khác có mặt tại đây thấy thế không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau.
Mắt thấy tỷ muội Lâu phu nhân đều đi nghênh đón khách quý, những người giao hảo với Lâu gia cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Sân khấu to như vậy, bỗng chốc trống hơn phân nửa.
Còn lại mấy người Phạm phu nhân giao hảo tốt với Cố Vân Đông vẫn ngồi yên tại chỗ.
Nhưng chờ những người đó đi xa rồi, Phạm phu nhân vẫn tiến tới trước mặt Cố Vân Đông nói: “Phu nhân, người có biết khách tới là ai không?”
“Không biết.” Cố Vân Đông lắc đầu, cũng thắc mắc không biết khách quý nào khiến Lâu phu nhân không để cô vào mắt.
Cô là huyện lệnh phu nhân, thân phận cao quý hơn cô, lẽ nào là tri phủ phu nhân?
Nhưng nếu tri phủ phu nhân tới huyện Tĩnh Bình, sẽ không tới mức không báo cho cô biết mà lại đi báo với phu nhân thương hộ đó chứ?
Dù sao Cố Vân Đông đã từng gặp qua cả thái hậu và hoàng hậu, thật sự không sợ kiểu khách quý gì nữa.
Phạm phu nhân thấy cô vô tư, vẫn còn tâm trạng xem kịch, cũng lập tức yên tâm trở lại.
Nàng biết Thiệu phu nhân từng gặp những người có địa vị nếu cô không lo lắng vậy thực sự không cần phải lo lắng.
Nhưng ở đây cũng có những người có quan hệ tốt với Phạm phu nhân, vốn tin tưởng nàng nên không đi theo các vị phu nhân tiểu thư ra ngoài kia, mà lúc này lại bất an nói: “Chúng ta không đi sao, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Nếu vị khách quý kia thật sự có thân phận tôn quý, thấy bọn họ xem thường như vậy, mất hứng tìm nhà bọn họ gây sự thì sao?
Phạm phu nhân: “Có vấn đề gì đâu chứ, Lâu gia vẫn chưa nói khách quý là ai, theo lý chúng ta không cần phải ra cửa nghênh đón.”
Bọn họ cũng là khách của Lâu gia được chứ?
Đang nói chuyện, trong sân vang lên rất nhiều tiếng huyên náo.
Mấy người Phạm phu nhân ngoảnh đầu nhìn: “Bọn họ quay lại rồi.” Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy đám người Lâu phu nhân vây quanh hai vị nữ tử.
Một người chải tóc phu nhân, một người là cô nương chưa xuất giá.
Vị phu nhân kia thái độ hiền lành hoà nhã, kiểu cách điềm tĩnh khiêm tốn. Cô nương bên cạnh trạc tuổi nàng ta, nhưng mặt mày lại lạnh lùng cau có, biểu cảm không thèm để ý tới đám người Lâu phu nhân.
“Đây là hai vị khách quý mà Lâu phu nhân đề cập tới sao? Rốt cuộc là ai đây?” Đồng Thuỷ Đào đứng bên cạnh Cố Vân Đông nói nhỏ.
Cố Vân Đông cũng nhìn qua đó, lập tức nở nụ cười: “Là người quen.” Thì ra là bọn họ.
“Hả? Người quen? Tiểu thư, người biết họ sao? Sao muội chưa từng gặp vậy?”
“Tất nhiên muội chưa từng gặp, lúc đó muội không đi cùng ta.”
Cố Vân Đông thực sự rất ngạc nhiên, sau khi rời khỏi phủ Lạc Châu, cô đã nghĩ không bao giờ có thể gặp lại hai tỷ muội này, không ngờ...oan gia ngõ hẹp như vậy.
Phạm phu nhân nghe bọn họ nói, vội vã hỏi: “Thiệu phu nhân, người biết họ sao? Hai người này thân phận tôn quý thật chứ?”
“Đối với Lâu phu nhân thì là khách quý, còn với ta, không đủ tư cách nói đến từ ‘quý’.” Hai người này không phải là tỷ muội La phủ hay sao?
Phạm phu nhân nghe xong càng thêm kinh ngạc, sao giống như hai người này có thù với Thiệu phu nhân vậy?
Bên chỗ Lâu phu nhân đã dẫn hai tỷ muội La Tương tới, những người khách đều nhao nhao đứng dậy, chỉ có Cố Vân Đông vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ.
Lâu phu nhân thầm cười khẩy, tới trước mặt Cố Vân Đông định mở miệng nói, ai ngờ bên cạnh lại vang lên hai tiếng kinh ngạc: “Là ngươi?”
Lâu phu nhân quay đầu nhìn, lại thấy vẻ mặt hoảng hốt của khách quý.
Có điều La Tương đã nhanh chóng thu lại biểu cảm, La Hàm thì tiến lên vài bước, bình tĩnh đứng trước mặt Cố Vân Đông: “Không ngờ nhỉ, bọn ta tìm ngươi đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng, thì ra là trốn đến huyện Tĩnh Bình.”
Lâu phu nhân trố mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, các người quen nhau sao?”