Chương 1516: Đừng mượn danh nghĩa của ta làm việc
Hoa mama đương nhiên là không biết Cố Vân Đông, nếu bà ta đã bị Lưu thị phái đến huyện Tĩnh Bình hẻo lánh này, tất nhiên không phải tâm phúc thân cận nhất bên cạnh nàng ta.
Lúc trước Cố Vân Đông đi phủ Vạn Khánh, chỉ có Lưu thị cùng tâm phúc của nàng ta là gặp qua bộ dạng cô.
Hoa ma ma tối hôm qua vừa đến huyện Tĩnh Bình này, bởi vì liên tục chạy trên đường rất nhiều ngày, vốn đã rất mệt mỏi. Nếu không phải sáng nay biết được Mục A Thu muốn đến tham gia yến hội của huyện lệnh phu nhân, bà ta hận không thể ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Cho nên, Hoa ma ma vẫn không biết gì về tình huống ở huyện Tĩnh Bình, mà Đoàn Khiêm gửi thư đến nhà cũng không đề cập tới chuyện Thiệu Thanh Viễn nhậm chức, điều này dẫn đến Hoa ma ma hoàn toàn không biết vị Thiệu phu nhân này chính là Vĩnh Gia quận chúa lúc trước mắng Lưu thị.
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy buồn cười: "Lưu thị lúc trước chèn ép Đoàn Uyển, Đoàn Uyển bị ủy khuất về nhà cầu cứu còn bị nàng ta quát lớn một trận. Kết quả, giờ tất cả hạ nhân của nàng ta đều cần mượn danh tiếng của Đoàn Uyển làm việc, điều này thật thú vị.”
Hoa ma ma sửng sốt, lập tức sắc mặt khẽ biến, Thiệu phu nhân nói lời này có ý gì? Nàng ấy...
Cố Vân Đông đi về phía trước hai bước, đối mặt với thần sắc kinh nghi bất định của Hoa ma ma, khẽ xuy một tiếng nói: "Lưu gia lúc trước tốt xấu gì cũng coi như là một gia đình giàu có, làm ăn buôn bán luôn cẩn thận lời nói và hành động, làm sao đến trên người Lưu thị và ngươi, ta một chút cũng không nhìn ra các ngươi cẩn thận làm việc? Sao, trèo lên thân thích với Đậu tham tướng rồi nên lá gan cũng lớn hơn?”
Cho dù không biết cô là Vĩnh Gia quận chúa, cũng nên biết cô là phu nhân thất phẩm huyện lệnh, từ khi nào mà Lưu gia đã có thể không để gia quyến quan gia vào mắt?
"Ngươi..." Hoa mama đột nhiên lui về phía sau một bước, sắc mặt càng trở nên kém hơn.
Không sai, Lưu gia trước kia làm việc quả thật theo khuôn phép, ở bên ngoài khiêm tốn có lễ, tặng lễ tặng người một chút cũng không hàm hồ, đừng nói là quan thất phẩm, trước kia quan bát phẩm cửu phẩm đều có quan hệ tốt.
Hoa ma ma theo Lưu thị gả đến Đoàn gia, tất nhiên đối với tác phong làm việc của Lưu gia rất hiểu rõ.
Nhưng đó là trước kia, là lúc Lưu gia lão gia còn sống. Hiện giờ Lưu gia lão gia qua đời, đại thiếu gia kế thừa Lưu gia, đại thiếu gia làm việc không chu đáo như lão gia nghĩ. Huống chi Lưu thị gả đến Đoàn gia, Đoàn gia cùng Đậu gia phủ Vạn Khánh là thông gia, Đoạn Uyển lại là bạn tốt của Vĩnh Gia quận chúa.
Tầng tầng quan hệ này xuống, Lưu gia làm việc cũng không khỏi cao giọng vài phần.
Có chỗ dựa vững chắc, có sức mạnh. Trước kia Lưu gia chỉ có tiền, hiện giờ cũng có thể nói một câu có tiền có quyền, bị những người đó nịnh nọt vài câu, Lưu gia liền run lên.
Ở phủ Vạn Khánh còn như thế, huống chi đến huyện Tĩnh Bình này.
Hoa ma ma cảm thấy loại địa phương nghèo khó này, ngay cả yến khách mà huyện lệnh phu nhân còn gửi thiệp mời cho di nương, không nghĩ cũng biết là một người không có kiến thức lại không hiểu quy củ, tất nhiên chướng mắt.
Hoa ma ma trước kia ở bên cạnh Lưu thị không có tiếng nói gì, đến nơi này nên nhịn không được muốn thể hiện.
Đáng tiếc, bà ta vừa mới tới đã đá lên sắt thép.
Giọng Cố Vân Đông lạnh như băng: "Hoa ma ma, trở về nói cho Lưu thị một tiếng, danh tiếng Cố Vân Đông Vĩnh Gia quận chúa ta không dễ dùng như vậy. Lần sau nếu ta biết người của nàng ta lấy danh nghĩa của ta ở bên ngoài làm việc gây áp lực cho người khác, ta không ngại dạy lại nàng ta quy củ đâu."
Hoa ma ma không dám tin mở to hai mắt: "Cố, Cố Vân Đông, ngài, ngài là Vĩnh Gia quận chúa???”
“Ngươi không quên, trượng phu của Vĩnh Gia quận chúa có họ Thiệu chứ?”
Thiệu, đúng đúng đúng, quả thật họ Thiệu, sao bà ta lại không nghĩ tới? Sao bà ta không nghĩ đó là họ?
Sắc mặt Hoa ma ma trong nháy mắt trắng bệch, Cố Vân Đông lười để ý tới bà ta, mắt thấy bên kia lại có khách nhân đến, lúc này nói với Đồng Thủy Đào: "Ném người ra khỏi phủ cho ta, ta hạ thiếp mời cho ai còn phải được người khác đồng ý sao?"
“Dạ." Đồng Thủy Đào đi lên nắm lấy cánh tay Hoa ma ma: "Đi thôi, tiểu thư nhà ta thật vất vả mới tổ chức một buổi yến hội, ngươi còn muốn đến gây sự, cũng không nhìn mình mấy cân mấy lượng.”
Hoa ma ma có chút ngây ngốc bị Đồng Thủy Đào kéo ra ngoài, mãi cho đến cửa cũng không lấy lại tinh thần.
Đồng Thủy Đào vỗ vỗ tay, xoay người đi vào cửa, một lần nữa trở lại bên cạnh Cố Vân Đông.
Mục A Thu lộ vẻ hổ thẹn: "Phu nhân, xin lỗi, cho người thêm phiền toái.”
“Không cần để ý tới bà ta, một bà tử cáo mượn oai hùm mà thôi. Nhưng hạ nhân Đoàn gia, ở huyện nha này ta có thể ném bà ta ra ngoài, nhiều hơn nữa, ta cũng không tiện nhúng tay nhiều. Chuyện của Hoa ma ma, chờ Đoàn Khiêm trở về ngươi hãy thương lượng thật tốt với Đoàn Khiêm, nhìn xem hắn có suy nghĩ gì. Nếu hắn đã nạp ngươi, vậy vấn đề giữa ngươi và Lưu thị, cũng không chỉ là vấn đề của các ngươi, cách làm của nam nhân mới là mấu chốt.”
Cho nên nói, tại sao phải cưới hai vợ? Đây không phải là tự làm khổ sao?
Mục A Thu gật đầu: "Ta hiểu." Nàng cũng bị Hoa ma ma đến bất ngờ nên trở tay không kịp, hơn nữa thân phận này làm cho nàng có chút kiêng kỵ với chủ mẫu. Nếu không, người nhà nàng đều ở đây, làm sao lại bị một hạ nhân đè lên đầu.
Cố Vân Đông không nói nhiều nữa: "Đi thôi, rất nhiều người đều đang hỏi chất liệu quần áo này, ngươi giới thiệu cho các nàng thật tốt. Đến lúc đó xưởng các ngươi sợ là phải nhận một khoản tiền lớn."
Mou A Thu thở ra một hơi, vội vàng đi theo.
Trong đình viện đã rất náo nhiệt, nhất là đồ ăn Cố Vân Đông lấy ra được phu nhân tiểu thư ở đây rất thích.
Hơn nữa trên sân khấu, câu chuyện của tiên sinh kể rất mới mẻ, làm cho mọi người càng có trải nghiệm hiếm có.
Trước kia mà, cũng tổ chức yến hội, nhưng phần lớn đều là mấy người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, hoặc là nghe một chút kịch. Nói chút chuyện trong nhà, nghe kịch cũng nhàm chán làm cho người ta buồn ngủ như ngồi trên nỉ.
Vấn đề là, dưới tình huống nhàm chán như vậy, đồ ăn chỉ là một ít bánh ngọt trái cây, lạnh như băng không nói, hương vị cũng bình thường, làm cho người ta không thể đề cao hứng thú.
Nhưng đến yến hội quận chúa tổ chức thì khác, đồ ăn chưa từng thấy, đồ uống cũng đặc biệt. Ngay cả nghe sách cũng say sưa, làm cho người ta muốn dừng lại cũng không được.
Những ngày khoái hoạt như vậy, đều làm cho người ta không muốn đi.
Bởi vậy Cố Vân Đông vừa vào đình viện đã được chư vị phu nhân tiểu thư nhiệt liệt hoan nghênh.
Có không ít người tâm niệm niệm mấy món ăn, có lòng muốn hỏi bí kíp một chút, nhất là trong nhà mở tửu lâu.
Nhưng các nàng cũng biết, loại bí kíp này không thể dễ dàng nói cho người khác biết, nếu không tất cả mọi người lấy đi kiếm tiền thì làm sao bây giờ? Các nàng vừa rồi cũng nghe nha hoàn nói qua, quận chúa tự mình mở cửa hàng bán những món ăn này, giá cả cũng không rẻ, nên chắc cũng phải giữ bí mật.
Nếu đối phương chỉ là dân chúng bình thường, các nàng cho tiền cho chỗ tốt thậm chí là uy hiếp, xác suất lớn còn có thể cầm bí kíp trong tay. Nhưng mà, đây là huyện lệnh phu nhân, là quận chúa, các nàng đắc tội không nổi.
Cho nên một đám tuy rằng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Cũng may thịt nướng và gà rán đều làm trước mặt các nàng, quận chúa cũng không ngại công khai trước mặt mọi người, mọi người thèm thuồng ghi nhớ những thứ này trước, trở về ngược lại có thể thử xem.