Chương 1524: Người đó ở huyện Tĩnh Bình.
Sau khi Cố Vân Đông nghe xong thì ngẩng đầu nói: “Ngươi nói, người đó từng đi theo cha ngươi, sau đó lại đi tìm Lỗ Vương và hiện giờ đang ở vùng biên cảnh phía Tây Nam sao? Chẳng lẽ là tìm Bạch Chi Ngôn?”
Bạch Chi Ngôn??
Đào Yển nheo mắt, lúc trước Đào gia là người trong cuộc, mấy năm này Đào Yển cũng biết không ít chuyện, tất nhiên cũng có nghe đến cái tên Bạch Chi Ngôn.
Đào Yển kinh ngạc: “Ngài nói Bạch Chi Ngôn ở Tây Nam?”
“Bọn ta điều tra ra được manh mối, quả đúng thật hắn đang ở Tây Nam nhưng cụ thể ở chỗ nào thì vẫn chưa biết.” Cố Vân Đông hỏi hắn: “Ngươi ở trấn nhỏ vùng biên một thời gian rồi đã có manh mối nào chưa?”
Lúc này Đào Yển nghiêm lại: “Người đó không có ở trấn nhỏ vùng biên, mà là...” Hắn ngập ngừng, ngước mắt nhìn Cố Vân Đông.
Cô rùng mình: “Ở huyện Tĩnh Bình?”
“Ta nghe được tin quả thật đang ở huyện Tĩnh Bình, vì vậy mới vội vàng chạy tới. Nhưng khi đi qua mấy thôn phía trước chợt nghe nói thôn Đại Khê có phân xưởng Cố gia, chủ nhân họ Cố. Ta nghe nói Thiệu đại nhân là huyện lệnh của huyện Tĩnh Bình, thì đoán rằng có phải phân xưởng Cố gia cùng một nhà với phân xưởng ở thôn Vĩnh Phúc hay không nên mới vòng qua đây xem thử. Không ngờ đúng thật là bà chủ Cố, mà trùng hợp ngài cũng kinh doanh rượu.”
Cố Vân Đông cười nói: “Ta đây không cạnh tranh kinh doanh với ngươi, đối tượng khách hàng của chúng ta không giống nhau.”
Đào Yển cười lớn: “Ban nãy ta nếm thử rượu vang, mùi vị rất được, nhưng ta vẫn thích vị rượu của Đào gia bọn ta hơn.”
“Về khía cạnh ủ rượu, Đào gia các người mới giỏi nghề, bọn ta chỉ làm ăn quy mô nhỏ. Hiện giờ phu quân ta là huyện lệnh huyện Tĩnh Bình, cũng thật lòng muốn làm chút chuyện cho dân chúng. Ở đây sản lượng lương thực không cao, hoa quả lại rất nhiều, cực kỳ thích hợp cho việc ủ rượu. Đến lúc đó dân chúng nơi đây có cuộc sống khá giả hơn cũng không uổng công bọn ta tới.”
Đào Yển không ngờ phu thê bọn họ lại nghĩ được như vậy, lập tức đứng dậy cúi gập người hành lễ với cô: “Tấm lòng bà chủ Cố và Thiệu đại nhân sâu như biển cả, tầm nhìn rộng rãi, cao quý hơn bọn ta rất nhiều, Đào Yển bội phục. Nếu có thể giúp đỡ vậy Đào gia sẵn sàng góp chút sức lực.”
Cố Vân Đông sáng mắt lên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không khách khí.”
Đào Yển đứng dậy, vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều. Trước nay hắn vẫn luôn cảm thấy phu thê Cố Vân Đông có được như vậy đều do vận khí tốt, đầu tiên là quen biết Liễu gia, sau đó lại có giao hảo với Tần Văn Tranh, lúc này việc làm ăn mới thuận buồm xuôi gió, không ai dám phá rối.
Hiện giờ xem ra, ý nghĩ của hắn thật hẹp hòi.
Nghèo thì lo cho mình, giàu thì lo cho thiên hạ.
Hai phu thê nhà này thật sự làm được những gì họ nói. Bọn họ tự lo cho bản thân khi họ không có chống đỡ, và khi có thể họ cũng bất kể khó khăn mà giúp đỡ người dân khốn khổ nơi đây.
Mà phần trợ giúp này không chỉ có mỗi trả thù lao.
“Đào công tử, ta thật sự có chuyện cần ngươi giúp.”
Đào Yển nghiêm túc ngồi ngay ngắn: “Mời bà chủ Cố.”
“Ngươi nói người kia đang ở huyện Tĩnh Bình, vậy ngươi có biết người đó trông như thế nào không?” Khi Cố Vân Đông vừa nghe nói đến đã nghĩ ngay đến Bạch Chi Ngôn đang ở huyện Tĩnh Bình.
Nhưng rất nhanh đã thấy không đúng, hiện giờ không phải ai cũng có thể trà trộn vào huyện Tĩnh Bình, Bạch Chi Ngôn là mục tiêu quá lớn, nếu hắn tới huyện Tĩnh Bình vậy chẳng phải tự chui đầu vào rọ hay sao.
Mà vị tâm phúc này có thể là tai mắt của Bạch Chi Ngôn ở huyện Tĩnh Bình.
Đào Yển lôi ra hai bức vẽ từ trong ống tay áo: “Đây là diện mạo của người đó.”
Tranh này là Đào Phong nói họa sĩ căn cứ vào lời của lão bộc kia trước khi chết vẽ ra. Phủ Tuyên Hòa là nơi khai sinh ra tranh than, họa sĩ ở đấy vẽ rất được, ít nhiều đều đã quen với vẽ tranh than.
Bởi vậy bức tranh trước mặt cực kỳ rõ nét.
Cố Vân Đông căng mắt nhìn, sau đó lại đưa Đồng Thủy Đào nhìn lại.
Hai người lập tức nhìn nhau thở dài, bọn họ cũng không biết người này.
Lúc nãy Cố Vân Đông nghĩ mình vẫn còn gặp may, nghĩ liệu người này có phải Tam gia không.
Xem ra huyện Tĩnh Bình này ngoài Tam gia ra thì còn những phần tối khác. Nhưng bây giờ có tranh này cũng coi như họ có bước tiến triển mới.
“Ta muốn sao chép lại bức tranh này.”
Đào Yển gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Đúng lúc Bùi quản sự sai người đem rượu tới, Cố Vân Đông sai người bày lên bàn mời Đào Yển từ từ thưởng thức.
Đợi Đồng Thủy Đào đóng cửa văn phòng xong, Cố Vân Đông mới tiếp tục mở bức tranh ra, ngồi trên bàn bắt đầu vẽ.
Tốc độ của cô rất nhanh trong khi Đào Yển còn chưa thử hết toàn bộ số rượu.
Cố Vân Đông vui vẻ cười trả bức tranh lại cho hắn: “Thế nào?”
“Mỗi người có một khẩu vị riêng, chắc là vợ ta sẽ thích số rượu này.”
Cố Vân Đông xua tay: “Hôm khác ta gửi mấy bình rượu khác qua Đào gia để vợ ngươi nếm thử.”
“Vậy đa tạ bà chủ Cố.” Đào Yển uống xong chén rượu trong tay, thở dài nói: “Hôm nay là Đông chí, đáng tiếc ta chỉ có thể cách xa ngàn dặm với quê hương, cũng không biết vợ con ta đang làm gì?”
“Nhớ bọn họ rồi sao?” Cố Vân Đông cầm bình rượu mới đưa cho hắn: “Bây giờ ngươi có thể cho vợ con ngươi cơm no áo ấm nhưng bọn họ lại muốn có ngươi ở bên cạnh. Ở nhà vài ngày nếu thật sự phải ra ngoài, chỉ cần chỗ đó ở gần và an toàn, dẫn bọn họ theo không phải rất tốt sao?”
Đào Yển nhấp chén rượu trong tay: “Đưa bọn họ theo sao?” Thật sự hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Hắn nhìn Cố Vân Đông trước mặt, đột nhiên thấy cũng không phải việc gì to tát. Không phải Thiệu Thanh Viễn cũng đưa Cố Vân Đông đi cùng đó sao? Đứa con nhỏ của họ cũng được lớn lên bên cạnh gia đình.
Trước kia không nói chuyện với bà chủ Cố được nhiều, hôm nay nghe xong khiến cho hắn thật mở mang tầm mắt.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, thật ra cũng không cần khen cô như vậy.
Cô nói sang chuyện khác: “Hôm nay phân xưởng bọn ta làm chè trôi nước và một ít điểm tâm ăn ngày Đông chí, ngươi ở đây ăn chung với bọn ta rồi hãy quay về thị trấn chứ?”
Đào Yển suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy làm phiền rồi.”
Cố Vân Đông vui vẻ cười, lúc này mới cùng hắn nói sang chuyện khác.
Tới buổi trưa, bên ngoài văn phòng truyền đến âm thanh nhao nhao thích thú.
Đồng Thủy Đào ra ngoài xem thử, lúc quay lại hai tay bưng theo hai cái tô lớn.
“Tiểu thư, mọi người đang vội đi ăn cơm trưa, cái này là trù phòng đặc biệt để dành lại, muội mới nếm thử ở đó, ngon lắm.”
Cố Vân Đông nhìn cái tô, cũng được lắm, nhưng mà chỗ này hình như hơi nhiều thì phải?
Đồng Thủy Đào chỉ tay vào phần bánh trôi bên trái: “Đây là vị ngọt, bên phải là thịt, tiểu thư muốn ăn cái nào?”
“Vị ngọt.”
Đồng Thủy Đào nhanh chóng lấy chén múc cho cô, lập tức nhìn về phía Đào Yển.
Người đó sờ sờ cái mũi: “Ăn thịt.” Mấy ngày nay hắn ở trấn nhỏ vùng biên không được ăn thịt mấy.