Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1671 - Chương 1671. Cố Phát Nhi Đã Trở Lại

Chương 1671. Cố Phát Nhi đã trở lại Chương 1671. Cố Phát Nhi đã trở lại

Chương 1671: Cố Phát Nhi đã trở lại

Tuy nhiên chỉ sau một ngày, Thường Nha Nha lập tức từ bỏ ý định này.

Thịt cá mà nàng mua, Lê thị và Như Ý chẳng được ăn dù chỉ một miếng, tất cả đều bị Cố Phát Nhi và Cố Truyền Tông gắp hết vào trong chén của mình.

Cố Tiểu Khê muốn ngăn cũng không ngăn được, toàn bộ thịt cá đều dùng để vỗ béo hai cha con bọn họ.

Đương nhiên là Thường Nha Nha không muốn thế, cho nên những ngày kế tiếp lúc mua thức ăn nàng hầu như không mua thịt, vì chuyện này mà Cố Phát Nhi âm dương quái khí mất mấy ngày.

Nàng cũng mặc kệ, biết Tiểu Như Ý không được ăn ngon, nhân lúc cô bé chơi vơi Khiếu Khiếu, nàng sẽ lén đút đồ ăn ngon cho cô bé, hoặc là đưa cho Lê thị. Lê thị yêu thương nữ nhi mình, nên sẽ không nói với Cố Phát Nhi.

Vì thế trong tiểu viện nhà bọn họ bây giờ, đúng là chỉ có mỗi rau cải.

Lúc Cố Vân Đông nhìn thấy đống rau cải kia, cô cũng có chút bối rối. Thật ra thức ăn rất tươi, chẳng qua là hơi chay tịnh quá.

Có điều bây giờ thịt ngon trong chợ không còn mấy, vả lại mua về nấu cũng tốn thời gian, cho nên cô dứt khoát bảo Thiệu Võ đến tửu lâu Cẩm Tú mua mấy món về, thuận tiện lấy hai cây dù trong phòng mang đến đây, có vẻ như trời sắp mưa rồi.

Lúc Thiệu Võ ra khỏi hẻm Cao Thăng, còn nhìn thấy Cố lão đầu và Cố Phát Nhi đang ngồi chồm hổm ngay đầu con hẻm.

Hắn lập tức đi đường vòng, tránh bọn họ đi đến tửu lầu.

Dù sao phu nhân cũng đã nói, bây giờ chưa cần phải xử lý bọn họ vội, chờ đến khi vợ chồng Cố Đại Hà tới rồi giải quyết luôn một thể, đỡ phiền phức.

Chính vào lúc hắn đến phòng lấy đồ, Cố Tiểu Khê đã nhìn thấy hắn.

Thiệu Võ không trì hoãn, cầm hộp thức ăn men theo đường cũ quay trở về.

Hồng Diệp và Lê thị đã dọn đồ ăn vừa nấu xong lên bàn, đợi hắn mang thức ăn về.

Cố Vân Đông và Biển Nguyên Trí chơi với Tiểu Như Ý một lát, bây giờ cô không có tí sức chống cự đối với mấy đứa bé trạc tuổi Trì Trì.

Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Cố Như Ý, con bé vô cùng đáng yêu.

Nhìn thịt kho tàu, cá hấp, nấm hương hầm gà, một bát trứng hấp lớn và bánh hồ đào tráng miệng sau khi dùng bữa mà Thiệu Võ mua về, tiểu cô nương mở to hai mắt.

Cố Vân Đông nắm tay cô bé, mỉm cười ngồi xuống: “Ăn cơm thôi, trễ thế này Như Ý đói meo rồi nhỉ? Chúng ta có đủ đồ ăn, thích ăn gì thì cứ lấy nhé!”

Cố Như Ý âm thầm nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình.

Thật ra nàng không định ngăn cô bé. Lê thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, cha mẹ yêu thương nàng, đương nhiên nàng đã từng ăn những món ăn đó. Nhưng Như Ý đi theo nàng lại chẳng được sống cuộc sống tốt đẹp gì, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngay cả nhìn cũng hiếm khi nhìn thấy.

Nàng muốn cho nữ nhi một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lực bất tòng tâm.

Lê thị không từ chối ý tốt của Cố Vân Đông, nàng ngồi xuống bên cạnh nữ nhi: “Ăn đi.”

Như Ý lập tức cười toe toét, ngọt ngào nói lời cảm tạ với Cố Vân Đông.

Thiệu Văn Thiệu Võ cũng ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hài hòa.

Nhưng bầu không khí hài hòa này chỉ duy trì được một nửa, cổng sân vang lên tiếng gõ ‘bang bang bang’.

Tiểu Như Ý hoảng sợ, suýt chút nữa thì làm rơi cái muỗng trong tay.

Cố Vân Đông nhíu nhíu mày, Thiệu Văn đứng dậy: “Ta đi xem.”

Cố Vân Đông gật đầu, nhìn mẹ con Lê thị nói: “Chúng ta tiếp tục ăn cơm.”

“Vâng.” Hai mẹ con nhìn nhau, mặc dù vẫn động đũa nhưng thức ăn trong miệng lại chẳng còn mùi vị gì nữa.

Các nàng biết ngoài cửa chắc chắn là mấy người Cố Phát Nhi.

Quả nhiên, Thiệu Văn vừa mở cổng ra thì đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt dữ tợn của Cố Phát Nhi, hai tay hắn giơ tay lên như định đánh người.

Nhưng điều khiến Thiệu Văn bất ngờ chính là những người đứng phía sau Cố Phát Nhi.

Tất nhiên là lúc trước hắn đã nghe thấy Cố Phát Nhi nói rằng hắn ta đã báo tin về thôn Cố gia. Chỉ là hắn không ngờ người nhà cũ Cố gia lại tới nhanh như vậy, hắn còn tưởng là ít nhất cũng phải đợi thêm hai ngày nữa. Càng không ngờ tới chính là những cả nhà Cố Đại Hà mà một nhà bốn người Cố Đại Hồ cũng tới.

Thiệu Văn đảo mắt nhìn bọn họ, hai nhà này…… Làm hòa rồi à?

Đối mặt với ánh mắt của Thiệu Văn, Cố Phát Nhi có chút sợ sệt, nhưng nhớ đến những người bên cạnh mình, hắn lập tức đứng thẳng sống lưng, hét lên với Thiệu Văn: “Ngươi tránh ra cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Trên người Cố Phát Nhi không có nổi một văn tiền, bây giờ bụng hắn ra đang réo lên ục ục vì đói.

Hắn cư nghĩ đứng ở đầu hẻm một lát là chờ được mấy người Cố Tiểu Khê về, ai biết một nhà ba người buổi sáng ra cửa một cái là cứ mất tích, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Ngay khi bọn hắn đã mất hết kiên nhẫn thì hai nhà Cố Đại Hà và Cố Đại Hồ cuối cùng cũng mệt bở hơi tai đi tới hẻm Cao Thắng, sau khi hỏi thăm địa chỉ đi nhầm đường.

Cố Phát Nhi rất không hài lòng với sự xuất hiện của nhà tam thúc, nhưng là vừa thấy tam thúc dẫn hai nhi tử của ông ta tới cùng, hai mắt lập tức sáng lên.

Quá tốt, bên phía Cố Vân Đông có hai tên hộ vệ, cho dù tính thêm cả tên tiểu tử choai choai Biển Nguyên Trí kia nữa thì cùng lắm cũng chỉ có ba nam tử.

Bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, về tìm đám người đó tính sổ còn không phải dễ như trở bàn tay ư?

Không cần phải chờ Cố Tiểu Khê nữa. Tốt nhất là đuổi hết đám Cố Vân Đông ra ngoài, chiếm lấy căn nhà, trước khi Cố Tiểu Khê về.

Vì thế Cố Phát Nhi và Cố lão đầu dẫn người hai gia đình nghênh ngang quay trở lại.

Nghe hắn nói, Thiệu Văn chỉ muốn cười: “Ngươi còn muốn không khách khí với ta à?”

“Tránh ra!” Hắn trầm mặt thình lình hét lên một tiếng, Cố Phát Nhi theo bản năng lùi lại một bước.

Ngay sau đó, cánh cổng vừa mới mở ra ‘rầm’ một tiếng đóng sầm lại trước mặt hắn.

Suýt chút nữa thì đập vào mũi Cố Phát Nhi, hắn không dám tin tưởng nhìn cánh cổng đang đóng chặt.

Sắc mặt đám người Cố Đại Hà cũng vô cùng khó coi: “Đó chính là nam nhân của Cố Vân Đông à?”

“Không phải, đấy là hạ nhân Cố Vân Đông mang đến.”

“Hừ, một tên hạ nhân thôi mà cũng dám kiêu ngạo như thế.” Cố Đại Hồ hừ lạnh: “Chắc chắn là Cố Vân Đông sai sử. Con tiểu tiện nhân này, hại chúng ta thành cái dạng này còn dám sai người chặn chúng tá ở ngoài cửa, ngay cả tổ phụ cũng không quan tâm, đây là đại bất hiếu.”

Người hai phòng cùng chúng một chiến tuyến, nhất trí thảo phạt Cố Vân Đông?

Cố Phát Nhi dẫn Cố Kim Nhi Cố Ngân Nhi đi phá cửa, vừa đạp vùa hét: “Cố Vân Đông, mau mở cửa, nếu ngươi không mở cửa, chúng ta sẽ phá cổng.”

Cố Vân Đông đã ăn xong, chậm rãi đi vào trong viện.

Đến gần cổng lớn thì đúng lúc nghe được những lời của hắn này.

Cô cười khẩy một tiếng, nói với Thiệu Văn: “Mặc kệ hắn, để ta xem bọn họ có thể gào thét đến bao giờ.”

Lê thị trái lại có chút lo lắng: “Liệu bọn họ có phá được cửa không?”

“Chút sức lực ít ỏi này của bọn họ thì có thể phá được cửa không?”

Cố Vân Đông xoay người định đi, nhưng ngoài cửa đột nhiên vô cùng im ắng.

Tiếp theo giọng nói thảm thiết của Cố lão đầu vang lên: “Tiểu Khê, ngươi về rồi, ngươi còn không về cha ngươi sẽ bị người ta bắt nạt đến chết mất. Cố Vân Đông, Cố Vân Đông, nha đầu kia đã trở lại. Nó vừa đến đã đuổi chúng ta ra ngoài. Đây cũng chẳng phải là nhà nó, sao nó có thể làm như vậy chứ?”

Cố Vân Đông nhíu mày, sao mấy người Cố Tiểu Khê lại về vào lúc này?

Bình Luận (0)
Comment