Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1672 - Chương 1672. Khiếu Khiếu Có Chút Nặng

Chương 1672. Khiếu Khiếu có chút nặng Chương 1672. Khiếu Khiếu có chút nặng

Chương 1672: Khiếu Khiếu có chút nặng

Nháy mắt ngoài cửa rối thành một cục, đám người Cố Đại Hà Cố Đại Hồ nháo nhào vây quanh một nhà Cố Tiểu Khê.

Chỉ trong chốc lát, Khiếu Khiếu hoảng sợ hét thất thanh.

Sắc mặt Cố Vân Đông đại biến, bước đến đẩy mạnh cửa ra.

Quả nhiên, Khiếu Khiếu được Cố Tiểu Khê ôm vào trong ngực miệng méo xệch chuẩn sắp khóc. Biểu tình hung ác đầy thù địch của đám người Cố Đại Hà khiến tiểu hài tử đang ngơ ngác bị dọa sợ.

Nghe được mở cửa thanh, tất cả những người ở cửa đều hoàn hồn lại.

Cố Vân Đông thấy một nhà ba người bị vây ở giữa, cũng không thể để bọn họ ở bên ngoài, cô đánh phải trầm mặt lách người ra nói: “Vào nhà hết đi rồi nói chuyện.”

Cố Phát Nhi là người đầu tiên xông vào, vừa vào cửa thấy Lê thị đứng ở một bên, hắn ta lập tức nhào tới: “Hay lắm, đồ phụ nhân nhẫn tâm này, đúng nhìn tướng công mình bị người ta đuổi ra khỏi nhà, chẳng những không giúp đỡ còn dám ở đây xem náo nhiệt, ta thấy ngươi chính là thiếu đòn.”

Hắn muốn động thủ, thì bị Biển Nguyên Trí đẩy ra: “Cố Phát Nhi, ngươi lại muốn ăn đòn đúng không?”

Hồng Diệp nhanh tay lẹ mắt, ngồi xổm xuống bế Tiểu Như Ý lên, nói với Lê thị: “Đi, chúng ta vào nhà thôi, đừng để hài tự sợ. Ở đây đã có phu nhân rồi, không cần lo lắng.”

Lê thị nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đám người cửa cổng ào ào xông vào, lại nhìn nữ nhi được Hồng Diệp ôm vào trong ngực, nàng bắt đầu có chút khó xử.

Nhưng Biển Nguyên Trí quay người lại nói nàng: “Tẩu tử dẫn Như Ý vào trong đi, lát nữa Khiếu Khiếu cũng sẽ vào.”

Lê thị nghe vậy gật đầu, cắn răng, đi theo Hồng Diệp vào

căn phòng cách đó không xa.

Đám người Cố Đại Hà đã vào hết trong nhà, Giả thị đi cuối cùng đóng cổng lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, căn tiểu viện vốn đã không lớn bây giờ đứng chật ních toàn người là người.

Cuối cùng Cố Tiểu Khê cũng tìm được cơ hội, bế nhi tử đi tới bên cạnh Cố Vân Đông, hắn âm thầm thở hắt ra một hơi: “Vân Đông, cuối cùng ngươi cũng tới.”

“Xin lỗi, tiểu thúc, chúng ta đã tới muộn.”

Cố Tiểu Khê cười khà khà một tiếng: “Không muộn không muộn, vừa kịp.” Mấy người Cố Đại Hà cũng vừa mới tới, hắn vẫn chưa làm được gì, Vân Đông tới quá đúng lúc.

Có điều……

Nhìn đám người trước mặt này, rồi lại nhìn gương mặt không có ý tốt của Vân Đông, hắn bất giác nuốt nước miếng.

Quả nhiên, chuyện không thể giải quyết êm đẹp.

Cố Vân Đông vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Khiếu Khiếu, cười nói: “Tiểu đường đệ, có còn nhớ tỷ tỷ không hả?”

Khiếu Khiếu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cô thật lâu.

Dù sao hài tử cũng còn nhỏ, hơn một năm không gặp, sao nó có thể nhận ra cô được. Nó lập tức lắc lắc đầu.

“Vậy ngươi có nhớ Trì Trì không?”

Hai mắt Khiếu Khiếu sáng lên, cái đầu nhỏ gật thật mạnh: “Trì Trì đệ đệ, ta viết thư cho hắn.”

Mặc dù không nhớ rõ Trì Trì đệ đệ trông như thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ có một người như vậy.

Cố Vân Đông nhớ đến phong thư dày cộp in đầy dấu tay của thằng bé, khóe miệng cô giật giật: “…… Ừm, Trì Trì rất thích đó, ta chính là mẹ của Trì Trì.”

Vừa nghe nói là mẹ của Trì Trì, nháy mắt Khiếu Khiếu cảm thấy Cố Vân Đông rất thân thiết, lập tức vươn tay ra muốn cô ôm.

Cố Vân Đông đón lấy thằng bé, cánh tay cô lập tức trùng xuống, này…… Có hơi nặng nhỉ.

Thường Nha Nha ở một bên nhìn đến xấu hổ, vội vàng định bế thằng bé: “Vân Đông, để ta, tiểu tử này nặng lắm.”

Thật ra Cố Vân Đông không sợ nặng, cô rất khỏe, có nặng hơn nữa thì cô vẫn bế được.

Chẳng qua trước mắt còn nhiều việc phải làm, tiểu hài tử không nên ở lại chỗ này, kẻo bị dọa sợ.

Cố Vân Đông thuận thế đưa Khiếu Khiếu qua, nói: “Ta mang cho hắn một ít điểm tâm, người bế hắn vào phòng cho hắn ăn cùng Như Ý.”

Thường Nha Nha lập tức đồng ý, bế hài tử vào phòng.

Cố Vân Đông xoay người, đi ra nhà chính.

Mà đám người nhà cũ Cố gia đứng ở trong sân, nhìn thấy bọn nói chuyện với nhau thì sắc mặt trở nên vô cùng vi diệu

.Cố Phát Nhi đi thẳng đến bên cạnh Cố lão đầu, thầm thì: “Gia, chúng ta đoán không sai, nhìn dáng vẻ thân quen này của bọn họ, khẳng định là đã găp lại nhau từ lâu rồi. Hơn nữa chắc chắn mấy năm nay đều sống cùng nhau.”

Cố lão đầu biểu tình âm u, những phỏng đoán phía trước bây giờ đã được chứng thực.

Thật không ngờ, tiểu nhi tử trầm lặng thành thật chất phác của lão ta vậy mà có thể hoàn toàn không màng đến sống chết lão phụ thân này, một mình ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, sống một cuộc sống tốt đẹp khiến mọi người hâm mộ.

Nếu không phải biết Triệu thị đã chết, có phải hắn định cả đời sẽ không bao giờ trở lại nữa hay không? Chắc chắn hắn và Cố Vân Đông cũng đã sớm biết chuyện nhà cũ Cố gia bị tính kế, huynh đệ bất hoà lưỡng bại câu thương rồi.

Hắn thì tốt rồi, chẳng những không trách nàng ta, mà còn nói nói cười cười với hung thủ, không có chút tình phụ tử, tình huynh đệ nào.

Cố lão đầu tức giận đến ngực phập phồng. Đám người Cố Đại Hà cuối cùng cũng đánh giá xong Cố Vân Đông, nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng của cô, trong lòng ghen ghét muốn chết.

Cố Đại Hà là người đầu tiên nhịn không được, vọt vào trong nhà chính: “Cố Vân Đông, cái đồ máu lạnh bất hiếu, đồ sói mắt trắng. Dù có thế nào chúng ta cũng là thúc thúc thẩm thẩm, là người nhà ngươi, vậy mà ngươi lại hại chúng ta thành ra thế này. Ngươi là đồ không có trái tim, không xứng làm tôn nữ nhà cũ Cố gia.”

Cố Vân Đông ngồi xuống ghế, nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

Cô ngẩng đầu, có chút buồn cười nhìn Cố Đại Hà: “Không xứng? Ngươi nghĩ là ta thèm cái danh tôn nữ nhà cũ Cố gia lắm à? Ngươi đừng đùa ta, ta còn ước gì mình không có quan hệ với các ngươi.”

“Ngươi, ngươi nói lời này, chính là đại nghịch bất đạo.” Cố Đại Hồ kêu gào theo: “Ngươi không muốn làm tôn nữ nhà cũ Cố gia? Ha ha, ngươi có dám nói lời này trước mặt cha ngươi không? Cha ngươi là đứa con có hiếu, nếu hắn biết ngươi đối xử với cha mẹ huynh đệ hắn như vậy, hắn nhất định sẽ tức giận đến muốn bật nắp quan tài ra tìm ngươi tính sổ.”

“Đúng vậy, Vân Đông.” Cố lão đầu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lên tiếng: “Ngươi không sợ nửa đêm cha ngươi tới tìm ngươi sao?”

Những người khác trong nhà cũ Cố gia cũng nhìn cô, cười lạnh.

Cố Tiểu Khê và Biển Nguyên Trí đứng một bên chỉ cảm thấy…… Một lời khó nói hết.

Đầu Cố Vân Đông đầy dấu chấm hỏi. Một lúc lâu sao cô mới tìm lại được giọng nói của mình, cô cười đến gập cả eo.

Cô chỉ vào người nhà cũ Cố gia: “Cha ta? Ha ha ha ha ha, các ngươi có nhầm lẫn gì hay không? Cha ta sống rất tốt, sao phải bật nắp quan tài nhảy ra làm gì? Ông ấy muốn tìm ta, cần gì phải tới vào nửa đêm?”

Nhà họ Cố:???

Cái gì?!!

“Đại Giang còn sống?” Hai mắt Cố lão đầu trợn trừng thẳng, thiếu chút nữa thì không thở nổi.

Vẻ mặt hai huynh đệ Cố Đại Hà tràn đầy khiếp sợ. Trong suy nghĩ của bọn họ, Cố Đại Giang hẳn là đã chết từ lâu rồi mới đúng. Dù sao thì tính cả lần trước, Cố Vân Đông đã trở về hai lần, nhưng Cố Đại Giang chưa từng xuất hiện đến một lần.

Hơn nữa 5 năm trước Hồ thị nói, bên cạnh Cố Vân Đông bên người chỉ có một mình đồ ngốc Dương Liễu, không có người nào khác nữa.

Nếu là Cố Đại Giang vẫn còn sống, tại sao ông ta không ở bên cạnh bọn họ, tại sao lại để mặc Cố Vân Đông dẫn Dương Liễu đi?

Năm đó trên đường chạy nạn, những tên lưu dân và đạo tặc kia đều đuổi theo Cố Đại Giang, vậy mà ông ta còn có thể sống sót ư?

Bình Luận (0)
Comment