Chương 1674: Một văn tiền cũng không cho
Cố Vân Đông lẳng lặng nhìn lão, đợi những lời kế tiếp.
Quả nhiên, Cố lão đầu tiếp tục nói: “Về phần ta, Cố Đại Giang dưỡng lão cho ta là chuyện nên làm. Ta nuôi hắn thành tài, hắn cần phải có trách nhiệm cho chúng ta tiền dưỡng lão. Mấy năm nay ta và mẹ hắn phải chịu khổ không ít, mẹ hắn mất hắn không trở về lo hậu sự, bây giờ đưa một ít tiền để ta sửa sang lại mộ phần cho mẹ hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Dừng một chút, trong đầu hắn nhẩm tính vài con số: “Như vậy, ngươi đưa cho chúng ta hai ngàn lượng, tiền bồi thường cho hai người thúc thúc của ngươi, cộng với chi phí dưỡng lão của ta mấy năm qua phí dụng sau này và, việc này coi như bỏ qua.”
Cố Tiểu Khê không thể tin vào tai mình, thốt lên: “Cha, ngươi điên rồi?”
Đây không còn là công phu sư tử ngoạm nữa mà rõ ràng là đầu óc không tỉnh táo.
Hai ngàn lượng? Cộng ba đời nhà cũ Cố gia lại cũng không dùng đến nhiều tiền như vậy.
Cố lão đầu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi câm miệng cho ta.” Đương nhiên lão ta biết con số này có hơi nhiều, cho nên không phải lão ta đang cho Cố Vân Đông cơ hội mặc cả sao?
“Vân Đông, tổ phụ không muốn bức ngươi. Ta thấy ngươi có không ít nha hoàn hạ nhân, trong tay hẳn là không thiếu tiền. Đối với ngươi mà nói con số hai ngàn lượng có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, đúng không? Chắc ngươi cũng không muốn ta tố cáo cha ngươi, vướng vào kiện cáo để nhà chồng ngươi biết những chuyện mà ngươi đã làm trước đây đâu nhỉ?”
Lê thị và Thường Nha Nha ở trong phòng nghe được tiếng động bèn lặng lẽ mở cửa phòng ra, quan sát tình hình trong nhà chính. Thường Nha Nha biết tính tình và xuất thân của Cố Vân Đông, nên nàng không hề lo lắng chút nào, ngược lại thương hại nhìn đám người nhà cũ Cố gia.
Lê thị lại rất lo lắng, hai ngàn lượng đó, nhà cũ Cố gia thật đúng là dám mở miệng.
Nàng không biết Cố Vân Đông sẽ giải quyết chuyện này thế nào, nếu việc này mà xảy ra trên người nàng, ngoại trừ đưa bạc cho bọn họ nàng cũng không tìm ra được biện pháp nào khác. Triệu thị đã qua đời, Cố Đại Giang biết rõ lại không trở lại, đến nha môn tố cáo ông, có nói thế nào cũng là ông sai.
Rất nhanh, ngoài nhà chính vang lên giọng nói đầy khí phách của Cố Vân Đông” “Hai ngàn lượng? Đừng nói hai ngàn lượng, dù chỉ một đồng ta cũng sẽ không cho các ngươi. Các ngươi muốn đến quan phủ tố cáo ta? Được thôi, đi đi, nhanh lên.”
“Ngươi……” Cố lão đầu kinh ngạc: “Cố Vân Đông, ngươi không sợ chút nào sao?”
“Sao ta phải sợ? Cha ta cũng đâu có ở đây.” Cô cười khẩy: “Các ngươi nói ta hại nhị phòng tam phòng? Các ngươi có chứng cứ không?”
Cố lão đầu chỉ tay vào cô: “Tốt, ngươi không sợ có đúng không? Ngươi cho rằng như vậy là có thể khiến chúng ta từ bỏ? Đừng có nằm mơ.”
Cố Vân Đông xua xua tay: “Mau cút đi.”
“Đây cũng chẳng phải nhà ngươi, dựa vào đây bắt chúng ta cút?” Cố Phát Nhi gào lên.
Vì thế Cố Vân Đông nhìn về phía Cố Tiểu Khê, hắn hừ lạnh: “Đây là nhà ta thuê, vậy ta có tư cách để đuổi các ngươi chưa? Cút hết ra ngoài.”
“Cố Tiểu Khê, ta chính là cha ngươi, ngươi dám đuổi ta?”
Cố Tiểu Khê trầm mặt: “Cha? Từ nhỏ đến lớn, đều là đại ca và đại tỷ chăm sóc, nuôi sống ta lớn. Hiện giờ ông muốn tố cáo ca ca, ta còn không thể đuổi ông đi? Cha, ông cứ coi như ta không có lương tâm đi. Mấy ngày nay, ta cũng không bạc đãi ông, nhưng ông thì thế nào? Không chỉ đưa Cố Phát Nhi đến đây, mà còn định bắt ta nuôi nhị phòng tam phòng không công? Ông thật sự nghĩ ta là kẻ coi tiền như rác ư?”
Cố lão đầu giơ tay lên định đánh hắn, nhưng bị Thiệu Văn giữ chặt lấy cổ tay.
Ngay sau đó, Cố lão đầu cảm giác cả người mình nhẹ bẫng, hai mắt trừng lớn hoảng sợ kêu to: “A, ngươi làm gì thế? Ngươi định làm cái gì?”
Những người khác trong nhà cũ Cố gia cũng sợ ngây người, không dám tin nhìn Cố lão đầu bị Thiệu Văn khiêng thẳng ra ngoài.
Cố Vân Đông nhìn bọn họ: “Các ngươi muốn tự đi hay là để ta gọi người ném các ngươi ra ngoài.”
“Ngươi dám.”
“Ngươi có thể thử xem.” Cố Vân Đông đưa mắt ra hiệu với Thiệu Võ, Thiệu Võ không nói hai lời mỗi tay túm lấy một người, vứt hai người Cố Đại Hà và Cố Đại Hồ.
Hai người phản kháng, nhưng bọn họ căn bản là không phải là đối thủ của Thiệu Võ, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Nhưng ngược lại, đám Cố Phát Nhi chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức hét lên một tiếng, lao tới muốn cào Thiệu Võ.
Cố Vân Đông ‘chậc’ một tiếng, đường đường là một đại nam nhân mà còn dùng cách này đánh nhau? Thật là không có tiền đồ.
Nhưng Cố Phát Nhi chưa chạm được vào người Thiệu Võ, đã bị Biển Nguyên Trí đi tới đá cho một cước ngã lăn ra đất. Kế tiếp hắn vừa lôi vừa kéo, đè Cố Kim Nhi và Cố Ngân Nhi cũng muốn xông tới nằm rạp trên mặt đất.
Giả thị Thường thị và Cố Châu Nhi đờ người ra, thấy nhi tử huynh trưởng bị đánh, cũng muốn chạy tới giúp đỡ.
Ngay lúc này Hồng Diệp từ trong phòng lao ra ngoài, đụng đầu vào người Giả thị, sau đó lại tóm lấy Thường thị.
Tuy nàng không có võ, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã học được vài chiêu tự vệ cơ bản với đám người Đồng Thủy Đào, nàng muốn đối phó vơi hai người này hoàn toàn chẳng có gì khó khăn.
Cố Vân Đông vén tay áo lên, nhìn về phía Cố Châu Nhi đứng ở sau cùng, không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi có muốn qua đây thử một chút không?”
Cố Châu Nhi lui về phía sau một bước, trừng mắt nhìn Cố Vân Đông ở trước mặt và cái nỏ tiễn lộ ra khỏi cổ tay nàng, còn cả Cố Tiểu Khê đứng ở bên cạnh, nàng ta thình lình hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Cố Vân Đông: “……”
Một mình Biển Nguyên Trí đối phó ba người hoàn toàn không thành vấn đề, buổi sáng lúc đánh Cố Phát Nhi còn nương tay, nhưng bây giờ hắn không chút lưu tình đánh bọn họ đế gào hét thảm thiết, dọa huynh đệ Cố Kim Nhị kinh hồn bạt vía sợ tới mức té ngã trên đất.
Bọn họ cảm thấy Biển Nguyên Trí đang trả thù bọn họ. 5 năm trước bọn họ bắt nạt Biển Nguyên Trí không ít lần, cho nên hắn đang nhân cơ hội này đòi lại.
Hai người sợ bản thân sẽ bị đánh giống vậy, cũng lập tức xoay người bỏ chạy.
Còn lại Giả thị và Thường thị đang giãy giụa, Thường thị không còn tí sức lực nào, nhưng Giả thị đã quen làm việc nhà nông nên vẫn có thể ứng phó. Vừa rồi bà ta không chú ý nên mới bị Hồng Diệp đánh ngã, bây giờ bà ta đã phục hồi lại tinh thần, muốn đánh trả.
Nhưng Thường thị thấy trong nhà chính chỉ còn ba người bọn họ, nhi tử và trượng phu mình đều đã ra ngoài, bà ta tiếp tục ở lại nơi này thì có ích lợi gì? Không nói hai lời cũng bỏ chạy.
Giả thị sợ ngây người, đặc biệt nhìn nhi tử bị Biển Nguyên Trí kìm chặt dưới đất đánh, định chạy đến chỗ Biển Nguyên Trí.
Cố Vân Đông nhấc chân đạp ngã bà ta, Giả thị mất một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.
Đợi Biển Nguyên Trí đánh xong, Thiệu Văn Thiệu Võ cũng đã quay trở lại, hai người túm lấy Cố Phát Nhi và Giả thị không thể bò dậy, ném ra ngoài cửa.
Người nhà cũ Cố gia bị đuổi hết ra ngoài, cả một đám ai nấy đều đỏ mắt, vô cùng phẫn nộ.
“Cố Vân Đông, Cố Tiểu Khê, Biển Nguyên Trí, các ngươi, các ngươi chờ đó cho ta. Chúng ta lập tức đi báo quan, ngươi cứ chờ bị hưu đi.”
Cố lão đầu không thèm để ý đến thể diện nữa, lão ta xoa cái eo đau nhức, tức muốn hộc máu gào hét.
Những người khác cũng nhao nhao chửi rủa. Hàng xóm xung quanh thò đầu ra xem náo nhiệt.
Chỉ là bọn họ đều không hiểu đám người kia đang nói cái gì, lúc thì nói bất hiếu, lúc lại nói còn sống mà không xuất hiện, rồi thì muốn đi báo quan, lát sau lại nói hai người thúc thúc bị chất nữ hại nhà tan cửa nát, nói chung là vô cùng hỗn loạn.
Nhà họ Cố cũng mặc kệ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hung hăng mắng chửi một trận lúc sau mới dừng lại.