Chương 533: A Trư Không Được Tín Nhiệm
Hai đứa nhóc vẫn còn ngủ, có vẻ như tình hình khá tốt.
Cố Vân Đông yên lòng, lại lặng yên rời khỏi phòng.
Lúc này hai người mới cùng nhau đi đến nhà tổ.
Trần Lương đã mở cửa nhà tổ, người dẫn đầu đi vào chính là A Trư, Hùng đại phu, cùng với lão đại phu ở tiệm thuốc huyện thành kia.
Người làm biện pháp phòng ngừa lần này cho người dân thôn Vĩnh Phúc chính là ba người bọn họ.
Khi họ bước vào cửa, thôn dân bắt đầu xếp hàng dưới sự sắp xếp của Trần Lương.
Nhưng xếp hàng ở dãy của ai, những người này lại nổi lên tranh cãi.
Phần lớn đều muốn xếp sang bên Hùng đại phu, dù sao ở trong mắt bọn họ A Trư chính là hạ nhân, tuổi lại nhỏ, làm sao hiểu được kỹ thuật ghép mủ này.
Lão đại phu tuy rằng đã phòng ngừa cho người ta ở huyện thành, nhưng so ra chắc cũng kém hơn Hùng đại phu từ phủ thành tới đây đúng không.
Chỉ là tính tình Hùng đại phu không tốt, nhìn trước mặt mình xếp thành hàng dài, lập tức vỗ bàn trừng mắt: "Chạy sang bên này hết làm gì? Các ngươi muốn ta mệt chết sao?"
Người xếp phía sau run lên, tầm mắt có chút hoảng hốt cũng có chút sợ hãi.
Có vài người lặng lẽ di chuyển bước chân đến chỗ lão đại phu.
Nhưng không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, A Trư bên kia, thế nhưng lại có một nhà Tăng gia, một nhà Trần Lương, còn có một nhà Hạ gia xếp đầu tiên.
Tăng gia và Trần gia có quan hệ rất tốt với Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn, Hạ gia cũng là người khôn khéo, không nhìn thấy lúc trước khi sửa đường, bọn họ đã đổi lấy một mảnh đất ở dưới chân núi sao?
Ba nhà bọn họ thế nhưng đều chạy đến bên A Trư, chẳng lẽ, hắn mới là người có kỹ thuật tốt nhất trong ba người?
Trong lòng mọi người hoảng hốt do dự, có vài người không nhịn được, cũng đi qua.
Nhưng có vài người vẫn kiên định đứng về phía Hùng đại phu.
Nhưng cứ như vậy, nhân số trước mặt ba người ngược lại không sai biệt lắm.
Đồng Bình cũng đến hỗ trợ từ sáng sớm, hắn đưa cho mọi người một tờ giấy, trên đó viết chữ.
"Người có chút đông, ở lại nơi này chờ cũng có chút bất tiện, mọi người cầm tờ giấy này, khi nào gọi thì đến là được, không cần chờ ở đây, đi ra ngoài dạo một vòng rồi trở về cũng không có việc gì."
Mọi người cầm tờ giấy trong tay, nhưng không ai di chuyển bước chân.
Chỉ chờ mà thôi, bọn họ cũng không phải là không chờ được, nếu đi lung tung chẳng may lỡ mất lượt thì sao. Cho nên mọi người vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ đứng lên ngồi xuống mà thôi.
Về phần ăn uống, trong nhà cũng có người khi còn bé bị bệnh đậu mùa, những người này không cần phòng ngừa nữa, cho nên để bọn họ hỗ trợ đưa chút đồ ăn là tốt rồi.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đến muộn nhất, lúc vào cửa, đã nhìn thấy cảnh tượng náo loạn như vậy.
Thôn dân thấy hắn, lập tức đứng lên chào hỏi: "Thanh Viễn tới rồi sao, mau vào đi, bên trong đã bắt đầu rồi.”
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, cùng Cố Vân Đông bước vào nhà tổ.
Người đang ghép mủ bên trong vừa nhìn thấy hắn, mọi người càng thêm yên tâm.
Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy không, tác dụng của huynh chính là trấn an mọi người."
Thiệu Thanh Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Khi nào chúng ta đi?”
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn sắc trời một chút, trả lời: "Đại khái, nửa canh giờ nữa rồi đi."
Tin tức họ về Vĩnh Phúc và hôm nay sẽ phòng bệnh cho người dân thôn Vĩnh Phúc, đoán chừng đã truyền ra ngoài.
Người ở thôn bên cạnh biết thì không sao, có Trần Lương ở bên kia chu toàn, cũng không ai nháo loạn muốn Thiệu Thanh Viễn phòng bệnh cho.
Nhưng người bên huyện thành thì không chắc, người có quyền có thế cũng không ít.
Bọn họ cũng luôn phái đến hỏi thăm tin tức ở thôn Vĩnh Phúc, tin tức Thiệu Thanh Viễn xuất hiện ở Lý gia được truyền ra có chút muộn, hạ nhân được phái tới thăm dò tin tức kia cho dù muốn về thành báo tin, cửa thành cũng đã đóng lại.
Bọn họ chỉ có thể chờ sáng nay cửa thành mở mới có thể thông báo cho chủ nhân, cho nên người trong huyện muốn đến thôn Vĩnh Phúc, đoán chừng nhanh nhất cũng phải sau nửa canh giờ.
Bởi vậy, lúc này hai người Thiệu Thanh Viễn còn nhàn nhã nhìn mấy người A Trư làm việc.
Động tác của A Trư rất thành thạo, lúc này đang ghép mủ cho Hạ gia.
Hạ Sơn Xuyên đứng bên cạnh thê tử, nhìn A Trư cầm dao găm, lập tức có chút khẩn trương: "A Trư đại phu, nương tử ta sợ đau, ngươi lát nữa..."
A Trư: "......" A Trư đại phu??
Hắn ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc, mơ hồ có chút tự hào nói: "Bây giờ tên của ta là Thiệu Toàn, ngươi có thể gọi ta là Thiệu đại phu."
Hạ Sơn Xuyên liên tục gật đầu: "Được, Thiệu đại phu."
A Trư lập tức vui vẻ, Thiệu đại phu đấy, thật dễ nghe.
Bên cạnh có người tò mò hỏi: "Sao lại gọi là Thiệu Toàn?"
Không chỉ ta tên là Thiệu Toàn, A Miêu A Cẩu A Thử cũng đã đổi tên, bốn người chúng ta gọi là Văn Võ Song Toàn, các ngươi nhớ kỹ nha, lần sau đừng gọi nhầm."
Cố Vân Đông yên lặng che mặt.
Văn Võ Song Toàn này đều là do bốn người bọn họ tự mình chọn, mấy ngày trước Thiệu Thanh Viễn và A Miêu từ Vạn Kim Các trở về, việc đầu tiên mấy người A Cẩu nói chính là chuyện đổi tên.
Bọn họ vốn muốn gọi là Trung Hiếu Nhân Nghĩa, nhưng mấy thuộc hạ của Đái Văn Hoắc, Đái Trung Đái Nghĩa đã lấy rồi.
Cho nên trải qua mấy ngày suy nghĩ khổ sở, vắt hết óc, rốt cuộc cũng nghĩ đến bốn chữ văn võ song toàn này.
Bọn họ cảm thấy bốn chữ này đặc biệt tốt, đặc biệt uy phong, đặc biệt phù hợp với hình tượng Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông nghe xong một lúc lâu không thể nói ra lời: "Được rồi, các ngươi vui vẻ là được rồi."
A Trư nhắc nhở mọi người không biết mệt, hình như rất thích cái tên mới này.
Người bên cạnh nghe nói bọn A Trư đều đổi tên, còn có chút tiếc nuối nói: "Đổi tên làm gì vậy? A Miêu A Cẩu A Trư A Thử thật dễ nghe, lại dễ nhớ, còn đặc sắc. Người nông thôn chúng ta, đều thích lấy tên xấu, thật dễ nuôi."
A Trư: "Không, ta tên là Thiệu Toàn, Thiệu Toàn !!! Hãy nhớ kỹ đi!!”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, cùng bật cười.
Ghép mủ đậu bò tiến hành rất thuận lợi, Thiệu Thanh Viễn nói một số điều cần lưu ý, sau đó bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi nói thêm vài lần, mọi người cũng nhớ kỹ.
Cứ như vậy qua nửa canh giờ, bên ngoài quả nhiên có người vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói: "Không tốt, cửa thôn chúng ta có mấy chiếc xe ngựa tới, hình như là từ huyện thành tới đây, có phải bọn họ đến tìm Thiệu Thanh Viễn không, muốn mang hắn đi?”