Chương 534: Các Ngươi Trốn Đi
Mọi người trong nhà thờ tổ nghe thấy đều kinh hãi: "Thật sự đến rồi sao? Sao lại nhanh vậy?"
Có người phản ứng cực nhanh, trực tiếp nói với Thiệu Thanh Viễn: "Thanh Viễn, các ngươi nhanh chóng trốn đi."
“Đúng đúng đúng, trốn đi, bọn họ tới đây không tìm thấy ngươi, chắc chắn sẽ trở về."
“Chúng ta sẽ nói rằng ngươi đã đi, trở về phủ thành rồi."
Mọi người bảy miệng tám lưỡi, ai nấy đều đưa ra chủ ý, lo lắng Thiệu Thanh Viễn bị những người có quyền có thế đến từ huyện thành kia mang đi.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái, quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ.
Trần Lương cũng tới khuyên: "Các ngươi tránh đi trước, yên tâm đi, bọn họ không gặp được ngươi, cũng không có biện pháp."
Được, vậy nơi này giao cho Trần bá."
Thiệu Thanh Viễn nói xong, gật đầu với A Trư, lập tức cùng Cố Vân Đông rời khỏi nhà thờ tổ.
Những người kia đi đường lớn, hai người Thiệu Thanh Viễn lại trực tiếp đi ra từ trung tâm thôn, sau khi đến cửa thôn, đã thấy Đồng lão cha dắt xe ngựa chờ ở đó.
Hai người vừa lên xe ngựa, trực tiếp đi về phía huyện thành.
Bọn họ bên này vừa đi không lâu, những chiếc xe ngựa kia cũng dừng ở chân núi.
Nghe nói mọi người trong thôn đều ở nhà thờ tổ bên kia, một đám người lại nhanh chóng đi về phía nhà thờ tổ.
Tuy nhiên, khi tất cả họ đến, chỉ thấy một vài đại phu đang phòng bệnh cho dân làng.
Thiệu Thanh Viễn căn bản không có ở đây, chẳng những không có ở đây, còn có người chạy qua nói Thiệu Thanh Viễn vừa mới từ một con đường khác rời đi.
Mọi người thầm mắng một tiếng, nhìn người thôn Vĩnh Phúc, để lại vài người tiếp tục nhìn chằm chằm, rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Dân làng: "..." Bọn họ đã chuẩn bị sẵn môi thương lưỡi kiếm, cầm xẻng đuổi người, kết quả các ngươi đã đi rồi?
Quá không có cảm giác thành tựu, tại sao không kiên trì một chút? Một chút thành ý cũng không có?
Nhưng bọn hắn đi rồi, Trần Lương ngược lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tổ chức mọi người phòng bệnh.
Đại phòng Lý gia chính lúc này mới tới, bọn hắn từ sau khi biết Thiệu Thanh Viễn đã gặp hoàng đế lập được đại công, trong lòng càng thấp thỏm không chịu nổi. Ngược lại muốn đi huyện thành xếp hàng đăng ký, nhưng đi trễ, văn thư huyện nha nói, bọn họ phải xếp hàng ít nhất đến sáu tháng sau.
6 tháng nữa? Vậy sao được.
Cho nên mặc dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng hôm nay trong thôn bắt đầu ghép mủ bệnh đậu bò, cơ hội này quá khó có được.
Bọn hắn ở nhà co rụt hơn nửa ngày, lại nghe nói Thiệu Thanh Viễn đã rời đi, cuối cùng cũng kiên trì đi ra.
Nhìn thôn dân đang phòng bệnh ở phía trước, tổng cộng có ba đội. Một đội A Trư bọn hắn chắc chắn không dám xếp hàng, chẳng may lúc ghép mủ, hắn động tay đọng chân gì đó, vậy cả nhà bọn hắn ngay cả mạng cũng không còn.
Hùng đại phu tính tình kém cỏi, cũng không được.
Cho nên cuối cùng cả nhà Lý gia đều xếp hàng ở đội lão đại phu.
Những thôn dần khác nhìn thấy bắt đầu xóc xỉa, hai bên nói qua nói lại chuẩn bị cãi nhau.
Trưởng thôn thấy vậy, lông mày của ông cũng không nhịn được mà nhíu lại, cảm xúc chán ghét chợt lóe lên.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
Trần Lương không đuổi bọn hắn đi, ông là thôn trưởng, cả thôn đều được phòng bệnh, không có khả năng bỏ qua bọn hắn.
Hơn nữa, việc này truyền ra ngoài sẽ không tốt với Thiệu Thanh Viễn.
Chẳng may đại phòng Lý gia có người bị bệnh đậu mùa, vậy người ngoài sẽ nhìn Thiệu Thanh Viễn thế nào? Nói hắn là một người phát hiện ra phương pháp phòng bệnh đậu mùa, kết quả thôn của mình còn có người vì bệnh này mà chết?
Chỉ phòng bệnh mà thôi, cũng không có gì liên quan.
"Các ngươi muốn phòng bệnh thì im lặng một chút, nếu xảy ra chuyện gì, người chịu thiệt vẫn là các ngươi."
Người đại phòng Lý gia không dám nói chuyện nữa, chỉ có thể hậm hực xếp hàng, chịu đựng những thôn dân khác chỉ trỏ.
Sau đó mọi chuyện đều rất thuận lợi, mặc dù có người trong thôn bên cạnh nghe tin mà đến, nhưng cũng biết không có khả năng chen vào hàng, chỉ có thể thèm thuồng không thôi.
Mà giờ phút này hai người Cố Vân Đông, đã nhanh chóng đến huyện thành.
Hai người vừa đến huyện thành, đã đi thẳng tới Liễu phủ.
Liễu An đã chờ ở cửa lớn, nhìn thấy bọn họ lập tức nghênh đón: "Thiệu công tử, Cố cô nương các người đã tới rồi, thiếu gia nhà ta nói tiểu nhân chờ các ngươi ở cửa."
Nói xong, nghênh đón hai người đi vào bên trong.
Vừa mới đi qua đình viện, Liễu Duy nghe được động tĩnh đã chạy như bay tới, phanh chân trước mặt bọn họ.
Sau đó, mặt mũi tràn đầy tươi cười xán lạn đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn: "Huynh đệ, bây giờ ngươi rất có tiền đồ, ta có huynh đệ như ngươi thật sự kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo! !"
Vừa nói, vừa dùng sức vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày một cái, lúc hắn ta vỗ cái thứ ba đã hơi nghiêng người tránh qua.
Liễu Duy thu thế không kịp, người lập tức nhào về phía trước.
May mắn Liễu An nhanh tay: "Thiếu gia cẩn thận." Rồi đỡ được người.
Liễu Duy đứng vững, sau đó xoay người đang muốn nói một câu thì đối diện với ánh mắt giận dữ của Cố Vân Đông: "Ngươi có thù oán gì với huynh ấy sao, vỗ mạnh như vậy, bả vai cũng bị ngươi vỗ ra một miếng thịt rồi."
Liễu Duy chột dạ rụt cổ lại, nhưng vẫn kiên cường phản bác: "Nói bậy, nói bậy, ta đang biểu đạt sự ngưỡng mộ của ta với Thiệu đại ca. Hơn nữa, chuyện quan trọng như vậy ta sợ Thiệu đại ca không thể tin được, vẫn như ở trong mộng, cho nên mới xuống tay đánh thức, nói cho hắn biết đây không phải mơ, đây là thật, là chuyện đáng để cao hứng kích động. Ngươi đừng hòng khiêu khích ly gián quan hệ giữa ta và Thiệu đại ca."
Cố Vân Đông: "..." Lúc ngươi nói lời này, nếu ngươi thu hồi biểu tình ghen tị phẫn hận u oán trên mặt thì mới có sức thuyết phục hơn một chút.
Liễu thích diễn, kỹ năng diễn xuất của ngươi đã lùi bước.
Trong lúc nói chuyện, Liễu lão gia cũng cười ha ha đi ra: "Thiệu tiểu tử, Cố nha đầu, các ngươi tới rồi. Lúc này các ngươi nháo ra động tĩnh không nhỏ đâu, không tệ không tệ, ta biết tương lai các ngươi chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn. Không giống như tên phá gia chi tử nhà chúng ta, chỉ biết ăn chơi không làm được chính sự, buôn bán không thể kế thừa y bát còn chưa tính, hết lần này tới lần khác còn không nghe lời, thật sự hỏng bét."
Cố Vân Đông nhìn Liễu Duy một cái, cô xem như hiểu được vì sao Liễu Duy lại oán giận với Thiệu đại ca như vậy rồi.
Liễu lão gia, ngài muốn dạy nhi tử thế nào thì dạy, nhưng đừng lôi bọn ta vào chứ.
Quả nhiên, Liễu lão gia vừa dứt lời, Liễu Duy liền nổi giận đùng đùng đi về phía trước.
Liễu lão gia hừ lạnh: "Còn có mặt mũi nổi giận.”