Chương 535: Liễu Duy Đính Hôn
Đoàn người đi vào nhà chính, tiểu bằng hữu Liễu Dật ngoan ngoãn khéo léo cúi chào một cái, rất có lễ nghĩa.
Cố Vân Đông im lặng, lại liếc mắt nhìn Liễu Duy đang ngồi bên cạnh bắt đầu gặm táo.
Quả nhiên là một tên đáng lo lắng.
Thiệu Thanh Viễn còn không thèm liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp nói với Liễu lão gia: "Bắt đầu đi."
Hôm nay hắn tới đây, chính là để phòng bệnh cho mấy người ở Liễu gia.
Liễu Duy khi còn bé đã từng bị bệnh đậu mùa, ngược lại không cần làm nữa. Nhưng Liễu Dật vẫn cần, những người khác của Liễu phủ cũng cần.
Liễu lão gia thấy hắn ngay cả nước cũng không uống, vội vàng nói: "Các ngươi vừa mới tới, vẫn nên nghỉ ngơi trước một lát đi."
“Không cần, bây giờ làm luôn, chúng ta còn phải về sớm một chút."
“Được rồi, các ngươi đi theo ta, phòng đã chuẩn bị sẵn sàng."
Liễu lão gia đưa mấy người đi, trong tay Thiệu Thanh Viễn còn mang theo một rương y tế. Liễu Duy nhìn thấy, chậc chậc mở miệng: "Còn rất chuyên nghiệp."
Cố Vân Đông liếc hắn một cái, Liễu Duy lập tức đến bên cạnh cô nói: "Ngươi xem, Thiệu đại ca trước kia là thợ săn, sau đó là thương hộ, hiện giờ lại là đại phu, ngươi nói sau này hắn còn có thể là ai nữa?"
“Bất kể là ai, còn tốt hơn tên phá gia chi tử như ngươi."
Liễu Duy: "..." Còn có thể làm bằng hữu nữa không? Tuyệt giao.
Thiệu Thanh Viễn ghép mủ cho Liễu Dật, những người khác không cần ở trong phòng, đều ở bên ngoài chờ.
Liễu lão gia nhân cơ hội hỏi Cố Vân Đông: "Lần trước cha ngươi đứng đầu kỳ thi huyện, vốn còn muốn đến nhà ngươi chúc mừng, kết quả các ngươi lại đi phủ thành. Lần thi phủ sắp tới, có nắm chắc đứng đầu nữa không?"
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: "Cái này, cháu cũng không biết. cha cháu năm đó bị tước mất cơ hội đi thi, hiện giờ coi như đã hoàn thành tâm nguyện, chúng cháu cũng không muốn tạo cho ông ấy áp lực quá lớn, ông ấy vui vẻ là quan trọng nhất. Có thể đứng đầu đương nhiên vui vẻ, nếu không thi đậu, coi như trải nghiệm.”
Liễu lão gia ngẩn người, ông chưa từng nghe qua cách nói này.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Cố gia tuy rằng vẫn không có quyền thế gì. Nhưng Cố Vân Đông tinh luyện ra đường trắng, cho triều đình chỗ tốt lớn như vậy, nghe nói Hoàng Thượng bán đường trắng này cho nước khác, kiếm được rất nhiều vàng bạc, quốc khố đã đầy ắp.
Với công lao này, nếu con bé có lòng, để Hoàng Thượng ban thưởng một danh hiệu huyện chủ cũng có thể.
Huống chi hiện giờ Thiệu Thanh Viễn còn đưa ra một phương pháp phòng bệnh đậu mùa, lại chuyện lớn lợi quốc lợi dân.
Chỉ với hai điều này, Thiệu gia và Cố gia đã có thể để lại ấn tượng trong mắt Hoàng Thượng.
Ngày khác nếu Cố Đại Giang thi đậu kinh thành, mặc kệ thứ hạng trước sau, vẫn sẽ lọt vào mắt của quan lớn kinh thành.
Liễu lão gia nghĩ đến đây, cũng không hỏi việc này nữa, nghĩ đến hôn sự của cô và Thiệu Thanh Viễn.
"Hôn sự của hai người cũng nên đưa vào lịch trình rồi chứ?"
“Chờ cha cháu thi xong phủ thi xong." Cố Vân Đông còn có chút ngượng ngùng.
Liễu lão gia vui vẻ: "Vậy cũng sắp rồi, nói như vậy, ta hiện tại cũng nên chuẩn bị đại lễ. Rất tốt rất tốt, ít nhất còn nhanh hơn Liễu Duy nhà ta."
Cố Vân Đông vừa định gật đầu, sau đó lại sửng sốt.
Cô nhìn về phía Liễu Duy đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén bọn họ nói chuyện: "Ngươi đính hôn rồi sao?"
Không phải lúc trước còn vì tránh né Liễu lão gia bắt hắn đi xem mắt mà chạy đến phủ thành trốn sao? Cuối cùng đã đầu hàng?
Liễu lão gia cười ha ha: "Đúng vậy, cuối cùng cũng định ra.”
Cố Vân Đông vừa định hỏi nhà nào, đã thấy có hạ nhân tới tìm Liễu lão gia.
Liễu lão gia chỉ có thể dặn dò Liễu Duy chiêu đãi Cố Vân Đông, còn mình vội vàng rời đi.
Trong nhà chính chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh mắt Cố Vân Đông đột nhiên sáng quắc nhìn về phía hắn.
Liễu Duy bị cô nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, một lúc lâu sau mới phất phất tay nói: "Được rồi được rồi, ta nói là được. Quả thật đã đính hôn, chuyện một tháng trước, cha ta định ra cho ta."
“Cô nương nhà ai?"
"Cô nương của Trương gia.” Liễu Duy rất bất mãn” "Cũng không biết cha ta uống nhầm thuốc gì, nhất định phải tìm cho ta nàng dâu hung hãn. Ngươi không biết, cô nương Trương gia đặc biệt hung dữ, ta, ta rất sợ nàng ta."
Cố Vân Đông: "......" Chuyện này, nói với cô cũng vô dụng.
Liễu Duy lộ vẻ chết không luyến tiếc: "Cha ta căn bản không nghe lời ta, còn nói phải tìm một người vợ có thể khống chế được ta. Vậy sau này ta còn sống như thế nào a a a."
Cố Vân Đông muốn cười, nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống.
Quên đi, hắn đã thảm như vậy, không nên chê cười hắn.
Nhưng rốt cuộc cũng là bằng hữu, cô vẫn hỏi thêm vài câu: "Vậy ngươi đã gặp cô nương kia chưa? Ngươi có cảm giác gì?"
“Ta đã gặp qua, bộ dạng cũng được. Nhưng rất hung hãn, nói một không nói hai, ta căn bản không thích như vậy."
Cố Vân Đông nhíu mày, nhưng đầu năm nay nam nữ thành thân chính là như vậy, lệnh của cha mẹ, nếu đã đính hôn, vậy chứng tỏ Liễu lão gia đã hạ quyết tâm.
Nhưng có thể làm cho Liễu lão gia nhìn trúng, cô nương kia tất nhiên cũng có chỗ hơn người để ông ấy thưởng thức.
Cố Vân Đông đang nghĩ, Liễu lão gia đã vội vàng trở về.
Ai biết ông ấy trở về, câu đầu tiên lại nói với Liễu Duy: "Trương gia phái hạ nhân tới, nói bọn hắn mua được một con hươu, thiếu gia Trương gia tổ chức yến hội, mời ngươi qua tham gia náo nhiệt."
“Một con hươu thì có gì mà phải tổ chức tiệc, con đã ăn nhiều đến nỗi không muốn ăn nữa, không đi." Liễu Duy lập tức cự tuyệt.
Liễu lão gia tức giận gần chết: "Ai bảo ngươi đi ăn thịt hươu, ta nói ngươi đi gặp Trương tiểu thư."
“Vậy con càng không đi, con không thích nàng ta."
Liễu lão gia nhìn trái nhìn phải, giống như muốn tìm gậy.
Liễu Duy thấy thế, vội vàng nhảy dựng lên trốn sau lưng Cố Vân Đông: "Cha, cha, cha đừng xúc động."
“Ngươi thật sự là, thật sự rất ngu xuẩn, ngươi không thích, mới càng nên đi gặp mặt, nói chuyện nhiều hơn không phải sẽ thích sao? Ta nói cho ngươi biết, ta đã đủ khoan dung với ngươi rồi, trước khi kết hôn còn để cho các ngươi bồi dưỡng tình cảm, ngươi đừng có không biết tốt xấu.”
Nói xong, hô hấp của Liễu lão gia bắt đầu dồn dập, sắc mặt đỏ lên, mắt thấy sắp ngất.
Liễu Duy cuống lên, vội vàng nói: "Được được được, con đi, con đi còn không được sao?"
“Chỉ là…” Hắn còn đưa ra yêu cầu: "Để Cố Vân Đông đi cùng con."
Cố Vân Đông: "…" Không, ta không có ở đây, ngươi không nhìn thấy ta.
Liễu lão gia nhíu mày, Liễu Duy vội vàng nói: "Không phải cha nói ánh mắt của Vân Đông rất tốt sao? Vậy để Vân Đông đi theo con đến Trương gia, xem vị tiểu thư Trương gia kia có tốt không. Nếu Vân Đông nói tốt, con sẽ cưới nàng ta, sau này không làm trò nữa, được không?"
Cố Vân Đông: ????
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ánh mắt của ta tốt là sai sao? Ta chỉ là một quần chúng ăn dưa mà thôi.
Liễu Duy ngươi là một tên ngốc to đầu, cha ngươi đang diễn kịch ngươi nhìn không ra sao?
Nhưng ánh mắt Liễu lão gia lại sáng ngời, gật gật đầu nói: "Khả thi.”