Chương 536: Ta Quá Khó Khăn
Khả thi cái rắm, các ngươi đã hỏi ý kiến của ta chưa? Coi như ta không tồn tại sao???
Cố Vân Đông mỉm cười: "Cháu cảm thấy không thích hợp, cháu là một cô nương chưa lập gia đình, đi theo Liễu Duy đến Trương gia tìm Trương gia tiểu thư, người khác còn tưởng rằng cháu và Liễu Duy có quan hệ gì, nếu cô nương kia hiểu lầm là cháu cố ý tới cửa khiêu khích, chẳng phải là có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu sao?"
Ai biết Liễu lão gia lại vung tay lên, nói: "Không sao, ta để Yên nhi đi cùng các ngươi là được. Đến đó cứ nói ngươi là bằng hữu của Yên nhi, Yên Nhi mang theo là được rồi."
Liễu Yên chính là tỷ tỷ của Liễu Duy, Cố Vân Đông cũng từng gặp qua, người không tệ, đại khái bởi vì là đứa nhỏ lớn nhất Liễu gia, tính tình quyết đoán, hoàn toàn không giống Liễu Duy.
Cố Vân Đông có đôi khi cảm thấy, có thể bởi vì trên đầu có một tỷ tỷ như vậy, cho nên Liễu Duy mới được sủng ái đến vô tâm vô phế.
Nhưng cho dù có Liễu Yên, Cố Vân Đông cũng không muốn đi.
Cô nghiêm túc, kiên định cự tuyệt: "Cháu cảm thấy không thích hợp, ngộ nhỡ cô nương đó không tin thì sao? Hơn nữa, cháu còn phải chờ Thiệu đại ca..."
Còn chưa dứt lời, Liễu lão gia lại ôm ngực, bộ dạng như bệnh nặng sắp chết vậy.
Khóe miệng Cố Vân Đông co rút, Liễu bá phụ! ! Cháu không phải là tên ngốc Liễu Duy, ngài cũng nói là ánh mắt của cháu tốt, chẳng lẽ cháu không nhìn ra ngài đang diễn kịch sao??
Liễu Duy một tay đỡ lấy Liễu lão gia: "Cha, cha không sao chứ, cha yên tâm, Cố nha đầu tâm địa thiện lương, sẽ đồng ý, cha đừng ngất xỉu."
Cố Vân Đông," "..." Cô muốn gọi Thiệu Thanh đi xa, không cần để Liễu gia sống chết đi.
Liễu lão gia thở hồng hộc, cố hết sức nói: "Vân Đông à, ngươi là bằng hữu của Liễu Duy, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hôn sự của hắn không thuận lợi, tương lai phu thê xa cách, không cách nào bạc đầu giai lão sao?"
Ta nhẫn tâm đấy.
"Chỉ cần ngươi đi xem một chút mà thôi, như vậy Liễu Duy cũng có thể an tâm chờ đợi thành thân. Ngươi cũng biết tính chó này của hắn, chẳng may nghĩ không ra, đến ngày thành thân đột nhiên bỏ chạy thì làm sao bây giờ? Vậy Liễu gia và Trương gia sẽ kết thù. Bây giờ chỉ cần ngươi đi xem một cái, biết cô nương kia là người tốt, trong lòng Liễu Duy cũng sẽ chấp nhập, bá phụ nhờ ngươi."
“Ta đã lớn tuổi, muốn ôm cháu trai cũng quá khó khăn."
Ngươi hãy nể mặt bá phụ coi như cũng chiếu cố ngươi, giúp một chút đi."
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời, trong lòng thầm thở dài một hơi, thật sự thiếu nợ bọn họ mà. Liễu lão gia đã nói như vậy, nếu cô không đi, lương tâm cũng sẽ đau chết.
"Được rồi, cháu đi là được phải không?”
Liễu lão gia lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu: "Vất vả cho ngươi rồi."
Cố Vân Đông thấy bộ dạng sinh long hoạt hổ của ông ấy cũng chết lặng.
Liễu lão gia lập tức quay đầu nói với Liễu Duy: "Lát nữa khi đi ngang qua Tôn gia, thuận tiện đón tỷ tỷ ngươi, cùng đi Trương gia là được."
Tôn gia chính là nhà chồng của đại tiểu thư Liễu Yên.
Liễu Duy gật đầu: "Cha, con đã biết."
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương, vào phòng nói với Thiệu Thanh Viễn một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lát: "Cũng tốt, muội ở bên ngoài chờ cũng nhàm chán, đi liếc mắt một cái là được."
“Huynh chờ muội trở lại."
“Được."
Cố Vân Đông một lần nữa ra khỏi cửa, Liễu Duy đã chuẩn bị xong.
Hai người trực tiếp lên xe ngựa ở bên ngoài. Dọc theo đường đi Cố Vân Đông không thèm nói chuyện với Liễu Duy, hắn cũng không để ý.
Chỉ là khi đi ngang qua tửu lâu Cẩm Tú, Liễu Duy đột nhiên "ồ" một tiếng.
Cố Vân Đông liếc nhìn hắn, coi như không nghe thấy, đừng tưởng rằng cô không biết hắn cố ý phát ra tiếng để khiến cô chú ý.
Chỉ là không ngờ Liễu Duy lại không nhìn về phía cô, có chút kỳ quái nói: “Sao bọn hắn lại đi cùng với nhau?”
Cố Vân Đông vén màn xe nhìn ra bên ngoài, vừa lúc thấy được hai người đang muốn đi vào tửu lâu Cẩm Tú.
Một người cô không biết, còn một người khác, không phải là Bành Trọng Phi sao?
Nhưng đã rất lâu không gặp người này rồi, thoạt nhìn cảm thấy người này gần đây sống không tệ, da dẻ hồng hào.
Cố Vân Đông thuận miệng hỏi: “Ngươi có biết người bên cạnh Bành Trọng Phi là ai không?”
Liễu Duy gật đầu: “Biết chứ, chính là vị tam công tử được nhà họ Đào tìm về vào cuối năm ngoái.”
Cố Vân Đông đột nhiên sững sợ: “Ngươi nói ai?”
“Đào Yển, tam công tử của Đào gia.”
Cố Vân Đông chợt kêu lên: “Dừng xe.”
Một tiếng này vừa dồn dập vừa bén nhọn, Liễu An đang đánh xe bên ngoài vội vàng kéo dây cương, Liễu Duy do quán tính không thể ngồi vững, thiếu chút nữa trực tiếp ngã khỏi xe.
Hắn sờ sờ cái đầu đau nhức, tức giận hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Bỗng nhiên lại hét lên.”
Cố Vân Đông lại nói với hắn: “Ngươi tới Trương gia trước đi, ta còn có việc nên không đi nữa.”
Nói xong, mặc kệ phản ứng của Liễu Duy, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.
Liễu Duy sửng sốt cũng vội vàng hoảng hốt xuống xe ngựa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Vân Đông đang vội vàng đi về phía tửa lâu Cẩm Tú.
Hắn vội bảo Liễu An đánh xe ngựa tới bên cạnh nghỉ ngơi trước, sau đó bước nhanh đuổi theo Cố Vân Đông.
Hai người một trước một sau vào tửu lâu Cẩm Tú, Liễu Duy vừa mới bắt kịp cô, đúng lúc nghe thấy cô đang hỏi chưởng quầy.
“Bành thiếu gia và Đào thiếu gia vừa mới vào gian phòng nào vậy?”
Chưởng quầy sửng sốt, hắn đương nhiên biết Cố Vân Đông, chỉ là……
Cũng may Liễu Duy lập tức tới: “Mau nói, đang ở gian phòng nào?”
Chưởng quầy lập tức trả lời: “Ngay tại gian phòng chữ trúc.”
“Đa tạ.” Cố Vân Đông bỏ lại một câu, sau đó bước nhanh lên lầu.
Lên hai bậc thang thấy Liễu Duy cũng đi theo, lúc này cau mày nói: “Ngươi đi theo ta làm gì? Ta có việc gấp, ngươi tới Trương gia trước đi. Còn gặp Trương cô nương thì chờ cơ hội lần sau vậy.”
“Này, chuyện ở Trương gia không vội, ngươi bận cái gì vậy?” Liễu Duy hứng thú bừng bừng: “Có phải có liên quan đến Bành Trọng Phi và Đào Yển không? Ta giúp ngươi, đánh người hay lừa người, ta đều có thể.”
Hắn nói xong còn bắt đầu vén tay áo lên.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: “Không có chuyện gì, ta chỉ có chút chuyện muốn hỏi, ngươi mau đi đi.”
Liễu Duy ngửa cổ kiên quyết không chịu: “Ta đã đáp ứng với cha ta, muốn ra ngoài thì cùng nhau ra ngoài, muốn trở về thì cùng nhau trở về, làm gì có đạo lý bỏ ngươi một mình ở chỗ này.”
Nếu không phải trên mặt ngươi lập loè tia hóng chuyện, ta thật sự sẽ tin chính khí lẫm liệt của ngươi đấy.
Cố Vân Đông không có cách nào cũng lười dây dưa với hắn, dứt khoát tùy hắn.
Cô xoay người chạy lên lầu.
Liễu Duy vừa lòng đi nhanh vài bước, còn ở phía trước dẫn đường: “Gian phòng chữ Trúc ở bên này, mời.”
Tới trước cửa gian phòng, hắn trực tiếp giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng của Bành Trọng Phi: “Ai?”
“Là ta.”
Giọng của Liễu Duy rất dễ nhận ra, Bành Trọng Phi thoáng cái đã nghe ra, lập tức cười ra mở cửa: “Liễu thiếu gia, đã lâu không gặp, mau tiến vào mau tiến vào, vừa lúc chúng ta……”
Nói được một nửa, lại thấy Cố Vân Đông đang đứng sau Liễu Duy.
Nụ cười trên mặt Bành Trọng Phi nháy mắt cứng đờ, không dám tin nhìn về phía cô: “Ngươi, ngươi, ngươi……”