Chương 537: Giống Như Gặp Quỷ.
Cố Vân Đông rất không vui, làm gì mà nhìn thấy cô giống như nhìn thấy quỷ vậy chứ?
Chẳng lẽ cô không đẹp sao? Không phải đang ở tuổi thanh xuân trẻ như hoa như ngọc sao?
Đúng là không có mắt nhìn!!
Bành Trọng Phi nhanh chóng thu lại biểu tình, gượng cười nhìn Cố Vân Đông: “Cố cô nương, hóa ra là cô.”
Trên mặt hắn nở nụ cười xán lạn nhưng trong lòng lại đang âm thầm rơi lệ.
Mỗi lần nhìn thấy Cố Vân Đông, hắn đều sẽ gặp chuyện xui xẻo, thật vất vả mới có thể ổn định lại, hơn một năm nay nhà bọn hắn cuối cùng cũng không gặp chuyện xui xẻo nữa, cuộc sống cũng muôn màu muôn vẻ, hiện tại nàng ta thình lình xuất hiện, cảm giác như lại sắp xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Bành Trọng Phi có chút bất mãn nhìn Liễu Duy, tức giận hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Liễu Duy: “……” Hắc, sắc mặt ngươi thay đổi bất thường vậy là có ý gì?
Không phải vừa rồi còn nhiệt tình muốn mời ta vào ăn cơm, uống rượu náo nhiệt sao? Cái quái gì vậy.
Ba người đứng ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, Đào Yển chờ trong phòng cũng đi ra.
Hắn quen biết với Liễu Duy, lập tức chào hỏi: “Hóa ra là Liễu thiếu gia, ngươi cũng tới đây ăn cơm sao? Hiếm khi gặp được, hay là cùng nhau ăn một bữa?”
Chỉ là chớp mắt lại thấy được Cố Vân Đông, lập tức có chút ngượng ngùng.
Hắn không quen biết Cố Vân Đông, thấy cô và Liễu Duy đứng chung một chỗ, còn tưởng rằng là biểu muội thân thích của hắn. Nếu người nhà bọn họ tụ tập ăn cơm, ngược lại mình không tiện mời.
Nhưng Liễu Duy không ngượng ngùng, hắn lập tức đẩy Bành Trọng Phi ra: “Được được, nhưng ta nói trước tuy rằng đây là tửu lâu nhà ta nhưng bữa cơm này là ngươi mời đấy.”
Khóe miệng Bành Trọng Phi run rẩy, ngay sau đó nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cô cũng vô cùng tự nhiên mà đi vào, đến một chút khách khí cũng không có.
Bành Trọng Phi cảm thấy đau răng nhưng chỉ có thể âm thầm thở dài, xoay người đóng cửa phòng lại.
Trên bàn trong phòng chỉ có một ấm trà, có thể là hai người Cố Vân Đông tới khá nhanh nên tiểu nhị còn chưa kịp mang đồ ăn lên.
Ngược lại Đào Yển sửng sốt một chút, đặc biệt khi nhìn thấy Cố Vân Đông cũng đi vào.
Liễu Duy giới thiệu cho bọn họ: “Đây là Cố Vân Đông, muội muội của ta.”
Cố Vân Đông liếc nhìn hắn, ngươi cũng thật biết chiếm tiện nghi.
Đào Yển nghe được ba chữ Cố Vân Đông kinh ngạc mở to mắt, đây chính là nha đầu của Cố gia kia.
Hắn vội chắp tay nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu nhưng vẫn luôn không có duyên gặp mặt, không ngờ hôm nay lại gặp được, thật là trùng hợp.”
Cố Vân Đông cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đào Yển, dáng người người này có chút thấp bé, ít nhất là thấp hơn hai thiếu gia khác của Đào gia.
Nhưng tướng mạo lại là người giống Đào lão gia nhất, nhìn sơ qua thì ít nhất cũng giống nhau năm sáu phần.
Tính tình thoạt nhìn cũng rất không tồi, hơn nữa hắn cũng vừa mới được Đào gia nhận trở về không bao lâu, lại có thể trở thành bằng hữu với Bành Trọng Phi, một người nổi danh ăn chơi trác táng, mắt cao hơn đầu, xem thường người khác, tự cảm thấy bản thân là người lớn nhất huyện thành, bình tĩnh uống trà ăn cơm vẫn phải có vài phần tâm tư đấy.
Khi nhìn thấy mình, thái độ của Đào Yển cũng rất tôn trọng và nhãn nhặn, không bởi vì cô là phụ nữ mà làm lơ, chỉ cần ánh mắt đầu tiên đã có thể làm cho người khác có hảo cảm.
Cố Vân Đông mỉm cười gật đầu: “Không ngờ Đào tam công tử lại biết ta, là vinh hạnh của ta.”
“Ha ha, Cố cô nương khiêm tốn. Lúc trước sau khi ta được Đào gia nhận về, trong nhà có mở yến tiệc, đại ca ta còn nói mời Thiệu công tử và Cố cô nương tới đây, không ngờ hai người các ngươi đều không ở huyện thành, lúc này mới tiếc nuối bỏ lỡ.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, nhưng thấy hắn không chút kiêng kị nhắc tới thân thế của mình cũng vừa lúc thuận tiện cho cô.
“Vậy hiên tại ta chỉ có thể ở chỗ này chúc mừng Đào tam công tử nhận tổ quy tông, cả nhà đoàn tụ.” Cố Vân Đông bưng trà kính hắn một ly.
Đào Yển vội bưng chén trà uống sạch: “Đa tạ.”
“Hiện giờ tam công tử cũng là khổ tận cam lai, những ngày sau đều sẽ là những ngày tốt đẹp.” Cố Vân Đông làm như lơ đãng mở miệng: “Đúng rồi, vậy kẻ lúc trước bắt cóc tam công tử đã bị bắt lại chưa? Nếu muốn ta nói thì loại người này chính là loại đáng ghét nhất, chuyện gì không làm lại chuyên môn làm loại chuyện táng tận lương tâm này, đi hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của người ta, phá hủy gia đình người khác. Ta ghét nhất loại người này, lúc trước ta cũng từng bắt gặp một tên bắt cóc giữa ban ngày ban mặt dám trực tiếp ôm một tiểu hài tử đi. Nếu không phải người nọ hành tung lén lút bị ta phát hiện nên đã lập tức ngăn lại, thì người nhà tiểu hài tử kia sợ là sẽ thương tâm đến chết.”
Đào gia tuyên bố với bên ngoài rằng khi còn nhỏ Đào Yển bị người ta bắt cóc, tuy rằng rất nhiều người biết không phải như vậy, ngay cả Cố Vân Đông cũng biết nội tình trong đó nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ.
Vẻ mặt cô đầy căm phẫn, Đào Yển cũng không chút nghĩ ngợi, chỉ nói: “Làm sao có thể bắt được chứ, sau khi kẻ bắt cóc kia bán ta, cũng không biết đã chạy đi nơi nào rồi.”
Cố Vân Đông nghe vậy, tiếc nuối thở dài, sau đó lại tò mò hỏi: “Vậy lúc trước làm sao tam công tử lại biết thân thế của mình, ta nghe nói lúc ngươi bị mang đi mới chỉ khoảng một tuổi.”
“Nói ra cũng trùng hợp, lúc hơn mười tuổi ta vô tình nghe được cha mẹ nuôi của ta cãi nhau, lúc này mới biết mình không phải là con ruột của bọn họ. Chẳng trrách bọn họ cũng không thân thiết với ta, động một chút lại đánh chửi giống như kẻ thù. Nhưng ta cũng biết nếu ta trực tiếp hỏi bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ không nói, nên đã tự mình âm thầm điều tra.”
Cố Vân Đông lập tức hứng thú hỏi: “Ngươi điều tra thế nào? Chẳng lẽ lúc trước còn có manh mối gì?”
“Ừm, lúc trước bọn họ cãi nhau, ta nghe bọn họ nói quần áo ta mặc là đồ tốt, giá tiền không rẻ nên trực tiếp đem đến hiệu cầm đồ. Tuy manh mối rất ít, nhưng cũng có nên ta đã tìm theo hướng này, tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm được tiệm cầm đồ kia. Cũng may quần áo kia là của tiểu hài tử, vẫn chưa có người mua, ông chủ tiệm cầm đồ coi như làm việc thiện, trực tiếp quyên góp tới thiện đường, ta đã tìm được bộ quần áo kia ở thiện đường này.”
Từ thiện đường là nơi thu nhận những cô nhi vô gia cư, quần áo trên người Đào Yển rất tốt, từ thiện đường đương nhiên cũng bảo dưỡng tốt, lúc này mới khiến việc tìm kiếm của Đào Yển tiến triển thêm một bước.
Nếu bán cho những người khác e rằng đã sớm bị mặc đến cũ nát vứt đi.
Cố Vân Đông nghe vậy trong lòng thầm giật mình, dựa theo lời nói của Đào Yển, lúc trước khi hắn bị ôm đi trên người vẫn mặc quần áo của phủ Đào, căn bản không có chuyện đổi quần áo với Thiệu Thanh Viễn?
Đào gia nói Đào Yển bị người ta bắt cóc là bởi vì Đào gia muốn che giấu chuyện bê bối này.
Mà Đào Yển nói đến quá trình mình tìm lại Đào gia cũng không cần thiết phải nói dối.
Cố Vân Đông cảm thấy có thể ngay từ đầu, mình và Thiệu Thanh Viễn đã nghĩ quá phức tạp.
Có lẽ Lý lão đầu kia căn bản không liên quan đến chuyện tam công tử Đào gia bị mang đi, ông ta chỉ biết nội tình Đào tam công tử bị vứt bỏ, sau đó trực tiếp áp việc này lên đầu Thiệu Thanh Viễn.
Đúng vậy, nhất định là như thế.
Trước khi chết ông ta lại cố ý nói những lời này với Thiệu Thanh Viễn để gây nên sự nhầm lẫm, làm cho huynh ấy không có cách nào tìm được thân nhân của chính mình.