Chương 538: Khăn Của Thiệu Thanh Viễn
Cố Vân Đông càng nghĩ manh mối trong đầu càng rõ ràng.
Nếu mọi chuyện trở lại điểm ban đầu, gạt bỏ mọi manh mối liên quan tới Đào gia, như vậy…… Thứ duy nhất có thể chứng minh thân thế của Thiệu Thanh Viễn, có lẽ chính là chiếc khăn tay bị hai vợ chồng Lý Đôn Tử giấu đi.
Vậy khăn kia chính là của Thiệu Thanh Viễn, là của người nhà hắn cho hắn.
Nhưng tại sao Lý lão đầu lại làm như vậy? Chỉ có thể chứng tỏ hắn có thù oán với Thiệu Thanh Viễn, hoặc là có thù oán với người nhà Thiệu Thanh Viễn.
Con ngươi của Cố Vân Đông càng ngày càng sáng, bọn họ có thể bắt đầu từ phương diện này.
Giờ này khắc này, tâm tình của cô đột nhiên trở nên sáng ngời.
“Cũng là vận khí của ta tốt, lúc tìm được một nửa thì vừa hay đại ca cũng đang tìm ta.” Đào Yển còn tiếp tục nói: “Lúc này ta mới biết thân thế của mình, chờ sau khi xác nhận mới trở về Đào gia.”
Cố Vân Đông phục hồi tinh thần, gật đầu nói: “Tam công tử đây là khổ tận cam lai, chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời.”
“Ha ha ha, mượn lời tốt lành của ngươi.” Đào Yển cười nói: “Đại ca ta quả thật đối xử với ta rất tốt.”
Cố Vân Đông nhướng mày, ừm, đại ca ngươi đối với ngươi tốt nhưng đối với những người khác thì không tốt lắm.
Khóe miệng Bành Trọng Phi run rẩy, hắn muốn mở miệng nhưng từ khi hai người ngồi xuống, hết người này đến người kia nói, hắn muốn chen vào cũng không tìm thấy cơ hội.
Không phải hai người này lần đầu tiên gặp mặt sao? Sao có thể có rất nhiều chuyện để nói như vậy?
Hắn nhẫn nhịn, sau đó liếc nhìn Liễu Duy.
Không ngờ tiểu tử này lại đang ngồi uống trà rất hưởng thụ, có nhầm lẫn không vậy? Coi như là ta mời khách, cho dù trà này là trà tốt nhất trong tửu lâu Cẩm Tú, ngươi cũng không cần phải đói khát như vậy chứ?
Nơi này là tửu lâu của nhà ngươi, muốn uống trà thượng đẳng còn phải chiếm tiện nghi của ta?
Không thể nhẫn nhịn được!!
Bành Trọng Phi giơ chân dưới bàn lên hung hăng đạp hắn một cái.
“Phốc…… Khụ khụ.” Vô tình khiến Liễu Duy sặc nước trà lên mũi, lập tức tức giận quát: “Sao ngươi lại đá ta?”
Bành Trọng Phi: “……” Cái này, lực đạo sử dụng hơi lớn.
Hắn có chút chột dạ sờ sờ mũi, đối mặt với tầm mắt của hai người khác nhìn sang, nói: “Không phải ta nghe hai người bọn hắn nói chuyện phiếm, ta cũng kích động nên đụng phải ngươi sao?”
“Ngươi kích động cái gì mà kích động, lãng phí một ly trà của ta.”
Cho nên trọng điểm của ngươi là cái này???
Cố Vân Đông cười như không cười nhìn thoáng qua Bành Trọng Phi: “Là ta sai, không phải vì quá tò mò với thân thế ly kỳ của tam công tử nên hỏi nhiều thêm hai câu sao. Đúng rồi, hiếm khi gặp được Bành công tử, ta vừa vặn có chuyện muốn tìm ngươi nhờ giúp đỡ.”
Bành Trọng Phi mở to hai mắt: “Ngươi, ngươi, ngươi có chuyện gì muốn tìm ta nhờ giúp đỡ?”
Hắn vô cùng khẩn trương, khẩn trương đến nói lắp.
Vì sao lại phải tìm hắn giúp đỡ? Hai lần trước tìm hắn, hắn đều gặp chuyện không may, lúc này có thể đừng tìm hắn không?
Bành Trọng Phi hối hận muốn chết, sớm biết như vậy vừa rồi hắn đã không động chân, an tĩnh làm một con chim cút không phải tốt hơn sao? Liễu Duy muốn uống trà thì uống trà, cũng không tốn bao nhiêu tiền, hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng sát tinh Cố Vân Đông này lại chú ý tới mình.
Trong lòng khổ muốn chết nhưng ở trước mặt hai bằng hữu, Bành Trọng Phi vẫn vô cùng kiên cường khống chế vẻ mặt của chính mình, nghiêm túc nói: “Là chuyện gì, ngươi nói đi. Nói như thế nào cũng là bằng hữu, có thể giúp ta khẳng định sẽ giúp. Nhưng ngươi cũng biết năng lực của ta có hạn, ta là một công tử chỉ biết ăn chơi, không giúp được ngươi cũng đừng trách ta.”
Cố Vân Đông: “……” Ta rất đáng sợ sao? Cũng không cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa.
Cô lắc đầu, lấy chiếc khăn thêu chữ từ tay áo ra.
Sau khi lấy khăn tay này từ chỗ Đỗ thị, Thiệu Thanh Viễn trực tiếp giao cho cô.
Cố Vân Đông luôn cất những đồ vật quan trọng trong không gian, khăn đó là mượn tay áo để lấy từ trong không gian ra.
Cô đưa cho Bành Trọng Phi: “Trong nhà Bành thiếu gia kinh doanh vải, hẳn là rất quen thuộc với các loại vải dệt. Vừa lúc, cách đây không lâu ta vừa mới lấy được một tấm vải, cảm thấy chất liệu này vô cùng tốt, hơn nữa sờ lên rất thoải mái cho nên muốn hỏi Bành thiếu gia một chút, tiệm vải của các ngươi có bán loại vải này không?”
Bành Trọng Phi nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ có việc này, may mà không bắt hắn giúp chuyện lớn gì.
Tuy hắn là thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng việc làm ăn của gia đình mình vẫn phải tham gia, nên hiểu biết về vải vóc là kiến thức cơ bản nhất. Lúc này Bành Trọng Phi vô cùng tự tin tiếp nhận khăn tay.
“Để ta xem thử?”
Vừa chạm tay vào, quả nhiên cảm giác chất liệu này thực sự không tồi.
Nhưng mà……
Bành Trọng Phi cau mày cẩn thận nhìn kỹ, nhìn một lúc sắc mặt hơi ửng đỏ.
Cố Vân Đông hỏi: “Bành thiếu gia, ngươi có biết không?”
“Ngươi đừng vội ta còn chưa xem kỹ.” Bành Trọng Phi ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, lại dựa vào ánh sáng bên ngoài chiếu vào cẩn thận nhìn kỹ thêm lần nữa.
Cũng không biết hắn có nhìn ra hay không, nhưng hắn lại ngồi vào bàn, sau đó dùng hai tay nắm lấy liều mạng chà xát chiếc khăn.
Cố Vân Đông: “……” Này.
May mà hắn chỉ chà xát nó hai lần.
Nhưng sau đó Bành Trọng Phi lại dùng móng tay cào mạnh hai lần.
Cố Vân Đông không thể nhịn nổi nữa, đột nhiên đứng lên kéo tay hắn ra lấy khăn tay về.
Cô nhìn nó như bảo bối, vẫn còn tốt chưa bị hư, nhưng lại có dấu vết.
Cố Vân Đông phẫn nộ nhìn Bành Trọng Phi: “Cuối cùng ngươi có nhận ra hay không, nếu ngươi không nhận ra cũng đừng hành hạ đồ của ta chứ?”
Bành Trọng Phi lập tức gật đầu: “Ta nhận ra, ta đương nhiên nhận ra.”
Cả ba người Cố Vân Đông, Liễu Duy và Đào Yển đều hoài nghi nhìn hắn, nhận ra ngươi còn giằng co lâu như vậy.
“Ta thật sự nhận ra.” Bành Trọng Phi có chút nóng nảy: “Chất liệu này ta đã từng thấy qua, nhưng tiệm vải của chúng ta không có, không chỉ tiệm vải của chúng ta không có mà ngay cả phủ thành cũng không có, chất liệu này là vải dệt của Thu Quốc bên kia dùng để tiến cống cho triều ta. Cho nên loại vải này khẳng định rất hiếm gặp, trên cơ bản nó chỉ được Hoàng Thượng ban thưởng cho các phi tần trong hậu cung hoặc là quan lớn trong triều đình.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, loại vải trong hoàng cung mới có? Không phải chứ?
“Cho nên ý của ngươi là chỉ có những danh gia vọng tộc trong hoàng cung hoặc kinh thành mới có?” Thân phận của Thiệu đại ca lại lợi hại như vậy sao?
“Thật ra cũng không phải, một số người dân cũng có nhưng số lượng rất ít, trong cửa hàng nhất định không bán.” Tuy nói do Thu Quốc tiến cống, nhưng loại vải đó khi vào Đại Tấn trên cơ bản đều bị Hoàng Thượng dùng để ban thưởng cho phi tần và quan lớn.
Nhưng Thu Quốc cũng có mối quan hệ kinh doanh ở Đại Tấn, nếu những người đó có khả năng tài chính, vậy mua được nó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng nếu để bán thì chắc chắn không thể , nếu không chính là tìm đường chết.
“Ngươi khẳng định?”
Bành Trọng Phi dùng sức gật đầu, vô cùng khẳng định.
Khi hắn theo cha lên kinh thành đã từng gặp qua một lần, loại vải dệt này rất hiếm, căn bản không thể bán được.
Cố Vân Đông có chút bối rối, cho nên phạm vi vẫn rất rộng. Quan lớn trong kinh thành có, phi tần có, dân chúng cũng có.
Vậy phải bắt đầu từ đâu đây? Hơn nữa, Lý lão đầu kia cũng không có khả năng đi kinh thành?
Nhưng có một điều cô xem như đã xác định.