Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539. Đi Đến Trương Gia

Chương 539. Đi Đến Trương Gia Chương 539. Đi Đến Trương Gia

Chương 539: Đi Đến Trương Gia

Vậy chiếc khăn này chắc chắn không liên quan đến nhà họ Đào.

Chỉ với việc Đào lão gia và Đào lão phu nhân chán ghét Đào Yển, chắc chắn sẽ không cho hắn dùng loại vải quý hiếm như vậy, ít nhất trước khi Đào Yển bị bắt đi, khăn tay này tuyệt đối không rơi vào người hắn

Đây là của Thiệu Thanh Viễn.

Mà trên khăn tay thêu chữ ‘Thiệu’, vậy thì tìm từ người họ Thiệu đi, cha của Thiệu đại ca có khả năng mang họ Thiệu.

Trong lòng Cố Vân Đông có manh mối, cuối cùng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhét khăn tay lại trong tay áo, vừa ngẩng đầu đã thấy Bành Trọng Phi đang nhìn cô cười: “Cố cô nương, ngươi còn vấn đề gì nữa không?”

“Không còn nữa.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm nhìn hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn muốn nói gì.

Bành Trọng Phi thầm thở ra một hơi: “Vậy chúng ta ăn chút gì đi, sao tiểu nhị còn chưa mang đồ ăn lên, cũng đã hơn nửa ngày rồi.” Nói xong bắt đầu chỉ trích Liễu Duy: “Ta nói này, tốc độ của tửu lâu nhà ngươi không được rồi, cũng chỉ có ta khoan dung độ lượng mới có thể dung túng, không so đo với ngươi, nếu gặp phải khách nhân thô lỗ đã đạp bàn chỗ các ngươi rồi.”

Liễu Duy hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng lên: “Nào, nào, tới đi, ngươi đập đi. Ngươi thấy tửu lâu nhà ta làm ăn tốt nên ngươi ghen ghét đúng không? Không phải ngươi nói mời khách sao? Nhìn ngươi sốt ruột giống như ta chiếm tiện nghi của ngươi vậy.”

Trước khi hắn đi lên đây đã cố ý bảo tiểu nhị không nên mang đồ ăn lên trước, hắn vừa thấy bộ dáng sốt ruột của Cố Vân Đông đã biết chắc chắn có chuyện muốn hỏi, đang hỏi được một nửa mà có đồ ăn lên cũng không được tốt, đúng không?

Hơn nữa, hắn cũng không thèm ăn cơm cùng với Bành Trọng Phi, ai biết được ăn xong hắn ta có đột nhiên quỵt nợ, rồi muốn chiếm tiện nghi của hắn không?

Bành Trọng Phi biết hắn không phải người tốt lành gì: “Ta mời ngươi ăn cơm, ta làm sai sao?”

“Hừ, ta cũng không thèm ăn, Trương gia người ta còn mời ta ăn thịt hươu, ta đi ăn đây, sau này gặp lại.”

Vừa nói hắn vừa gọi Cố Vân Đông rời đi.

Không nghĩ tới Đào Yển đang ở một bên an tĩnh nghe bọn hắn đấu võ mồm đột nhiên ngẩn ra một chút, hỏi: “Trương gia? Trương gia nào vậy?”

“Là nhà Trương Hào.”

“Trương gia bán điểm tâm? Các ngươi quen biết Trương gia sao?”

Liễu Duy xua xua tay: “Không có, cũng chỉ qua lại trong làm ăn thôi.”

Đào Yển không mở miệng nữa.

Cố Vân Đông nhìn hắn nhiều hơn, trong đầu có chút nghi hoặc.

Đáng tiếc cô chưa kịp hỏi đã bị Liễu Duy thúc giục cô nhanh chóng rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Liễu Duy khẽ hừ một tiếng, tìm tiểu nhị mang thức ăn lên cho bọn Bành Trọng Phi, thuận tiện lấy một gian phòng khác ăn cơm.

Một tay Cố Vân Đông giữ chặt hắn: “Ăn ở đây sao? Không đi Trương gia hả?”

“Đi cái gì mà đi? Cũng đã trễ thế này rồi, đi cũng không thú vị nữa. Ta chỉ không thèm ăn cơm với Bành Trọng Phi, cố ý rời đi.”

Liễu Duy vui vẻ mở miệng, Cố Vân Đông lại trầm mặc một lát, nói: “Chúng ta vẫn nên tới Trương gia.”

Cô có chút để ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Đào Yển.

Liễu Duy nhíu mày: “Không có việc gì, nếu cha ta có hỏi ngươi cứ nói ta không đi, hắn đánh cũng đánh ta mà thôi.”

Cố Vân Đông đã đi xuống dưới lầu: “Đột nhiên ta muốn ăn thịt hươu.”

Liễu Duy: “……” Một nữ nhân như ngươi hứng thú với thịt hươu làm gì?

Không biết đó là tráng, tráng, tráng cái gì đó sao?

Liễu Duy nghĩ đến đây trên mặt còn có chút hồng.

Thấy Cố Vân Đông đã đi xuống lầu sắp ra khỏi cửa, hắn nhanh chóng đuổi theo.

Liễu An còn chờ ở bên ngoài thấy bọn họ đi ra, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chờ hai người lên xe ngựa một lần nữa đi về phía Tôn gia, Cố Vân Đông mới hỏi: “Mấy người Bành Trọng Phi cũng không biết chuyện đính hôn của ngươi và Trương tiểu thư sao?” Nếu không làm sao có thể hỏi bọn họ và Trương gia có quan hệ gì được chứ?

Liễu Duy bĩu môi, “Ngay cả ngươi cũng không biết, sao bọn hắn có thể biết?”

Cố Vân Đông nhướng mày nhìn hắn.

Liễu Duy lười biếng nói: “Đây là yêu cầu của ta, có thể đính hôn nhưng không thể nói ra ngoài. Cha ta sợ bức bách ta lại khiến ta chạy trốn không thấy tăm tích cho nên lập tức đồng ý. Ngươi cũng biết ta không hài lòng với hôn sự này, nhưng cha ta một hai phải để ta kết thân với Trương tiểu thư một chút, dường như ông ấy nhận định trong tương lai ta chắc chắn sẽ coi trọng nàng ta. Ta cũng coi như đây là một đường lui cho cả hai, đến lúc đó nếu ta vẫn không muốn thành thân với Trương tiểu thư cũng có thể yên lặng giải trừ hôn ước, cũng không đến mức làm hỏng thanh danh của nàng ta.”

“Yêu cầu này của ngươi, Trương gia cũng không phản đối?”

Liễu Duy nói: “Chuyện làm ăn của Trương gia xảy ra vấn đề, có Liễu gia giúp đỡ tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng Trương cô nương kia lại rất tức giận, nàng ta lại rất hung hãn, mỗi lần ta gặp nàng ta, nàng ta đều giống như lão đại, ta chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất.”

Hình dung này thật sự là…… Một lời khó nói hết.

Trong khi hai người nói chuyện, xe ngựa cũng đã dừng trước cửa Tôn gia.

Liễu Duy nói Cố Vân Đông đợi trong xe ngựa, sau đó hắn nhảy xuống xe.

Không lâu sau đã cùng Liễu Yên quay trở lại.

Cố Vân Đông và Liễu Yên đã gặp nhau hai lần, tuy rằng không thân thiết như Liễu Duy, nhưng quan hệ cũng không tồi.

Nàng ấy vừa lên liền ngồi cạnh Cố Vân Đông, nói: “Ta đã nghe Liễu Duy nói, tiểu tử này không hiểu chuyện, cha ta cũng nháo theo nó, còn phải làm phiền ngươi đi một chuyến, thật là……”

“Không có việc gì, ta cũng là bằng hữu của Liễu Duy, ta cũng rất tò mò vị hôn thê của hắn.” Cố Vân Đông cười nói: “Liễu tỷ tỷ có quen Trương cô nương đó không?”

“Chúng ta có gặp mặt hai lần, cũng không thể nói là quen thuộc.” Tuy rằng đều là tiểu thư ở huyện thành nhưng Liễu Yên lớn hơn Trương cô nương bảy tám tuổi.

Khi nàng là một thiếu nữ, Trương cô nương mới nhỉ là một cô bé. Sau đó nàng thanh thân sinh con, cũng không thể chơi với Trương cô nương.

Tuy nói là gặp mặt hai lần nhưng thực ra là đến đi vội vàng.

Cố Vân Đông gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Từ Trương gia đến Liễu gia thật sự có chút xa, gần như ở một nam một bắc của huyện thành.

Lúc xe ngựa dừng trước cửa Trương gia, ngoài cửa đã có một gã sai vặt đang lo lắng chờ đợi.

Nhìn thấy Liễu Duy bước xuống, vội vàng chạy tới: “Liễu thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đã tới, thiếu gia nhà chúng ta đang chờ ngài, ngài……”

Lời nói còn chưa nói xong đã nhìn thấy Liễu Yên và Cố Vân Đông đi phía sau.

Hắn sửng sốt một chút: “Tôn thiếu phu nhân?”

Liễu Yên cười: “Ta vừa vặn về nhà thăm cha, nghe nói các ngươi có thịt hươu, vì vậy ta không thể không đến tham gia cuộc vui. Sao vậy, không chào đón sao?”

Gã sai vặt lập tức phục hồi tinh thần: “Đâu có đâu có, mời đi bên này, tiểu nhân sẽ cho người nói với tiểu thư.”

Liễu Yên gật đầu, lúc này ba người mới đi theo gã sai vặt vào Trương gia.

So với Liễu gia, Trương gia quả thật nhỏ hơn một chút.

Nhưng dù sao cũng coi như là một nhà giàu ở huyện Phượng Khai, thoạt nhìn cũng rất giàu có.

Khi họ tới tiền viện, Liễu Duy tách khỏi các cô.

Gã sai vặt dẫn hắn đi sang bên trái, bên Cố Vân Đông thì có một tiểu nha hoàn dẫn đường phía trước.

Đi được một đoạn đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói sang sảng: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi?”

Vừa dứt lời, Cố Vân Đông đã nhìn thấy một bóng người đang bước nhanh về phía này.

Mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, chiếc kẹp tóc trên đầu nàng ta đung đưa theo mỗi bước chân, nhìn có chút đáng yêu.

Trên mặt nở nụ cười xán lạn, hai bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ xinh, vừa nhìn đã thấy là một cô nương ngọt ngào.

Đây là…… cô nương hung hãn mà Liễu Duy nói?

Bình Luận (0)
Comment