Chương 540: Trương Kiều
Trương cô nương nhanh chóng đứng trước mặt hai người Cố Vân Đông, hai má lúm đồng tiền trên mặt đặc biệt nổi bật vẻ nghịch ngợm, vui tươi.
Nàng ta cười khanh khách kéo tay Liễu Yên, ai ngờ liếc mắt lại thấy Cố Vân Đông đang đứng bên cạnh.
Trương Kiều kinh ngạc chớp chớp mắt: “Vị này là ai vậy?”
“Xem ta kìa, thiếu chút nữa đã quên giới thiệu. Đây là Cố Vân Đông, Cố cô nương.” Liễu Yên cười mở miệng, lại nói với Cố Vân Đông: “Đây là Trương cô nương, Trương Kiều.”
Trương Kiều sửng sốt, nghi hoặc nhìn Cố Vân Đông: “Cố cô nương? Là cô nương Cố gia ở thành bắc sao?”
Theo như nàng ta biết, ở huyện thành chỉ có một nhà họ Cố. Chỉ là cô nương của nhà kia nàng ta cũng từng gặp qua, nhưng sao Cố Vân Đông lại lạ mặt như vậy?
Trên mặt Liễu Yên nháy mắt hiện lên tia xấu hổ, thấp giọng nói: “Không phải.”
Cố Vân Đông ngược lại rất thản nhiên: “Ta không có quan hệ gì với Cố gia thành bắc, chỉ là một nha đầu ở nông thôn mà thôi, vừa lúc quen biết với Liễu tỷ tỷ nên mới đi theo nàng ra ngoài xem một chút.”
Trương Kiều vô cùng kinh ngạc, nàng ta đánh giá Cố Vân Đông từ trên xuống dưới một hồi lâu, mới nói: “Cố cô nương có chỗ nào giống với một nha đầu ở nông thôn, chỉ với bộ dạng và khí chất này, nói là tiểu thư nhà quan lại ta cũng có thể tin.”
“Ha ha ha.” Liễu Yên che miệng cười: “Nha đầu này, ngươi rất biết nói chuyện.”
Trương Kiều bất mãn: “Ta nói thật.” Nói xong, lại chạy tới bên cạnh Cố Vân Đông: “Cố cô nương, đây là lần đầu tiên ngươi tới nhà ta, vậy ta dẫn ngươi đi xem xung quanh một chút.”
Cố Vân Đông gật đầu, sau đó cả ba người đi về phía hậu viện.
Trương Kiều rất vui vẻ hoạt bát, lại là chủ nhà nên dọc đường đi đều nghe tiếng nàng ta ríu rít.
Mãi cho đến phòng khách, nàng ta mới mời hai người ngồi xuống: “Nào nào nào, mau ngồi, đến nếm thử thịt hươu ca ca ta mới có được hôm nay.”
Trên bàn đã có không ít đồ ăn, bày biện rất là phong phú.
Trương Kiều vô cùng chăm sóc Cố Vân Đông, dường như sợ cô quá khách khí, liên tục thúc giục cô ăn trước.
Cố Vân Đông chỉ có thể lễ phép mỉm cười, tỏ vẻ mình có thể tự ăn.
Dùng xong bữa cơm, Cố Vân Đông cũng toát một tầng mồ hôi.
Ấn tượng của cô đối với Trương Kiều không thể nói gì khác, chỉ cảm thấy quá nhiệt tình, về phần hung hãn gì đó, đại khái chỉ có Liễu Duy cảm thấy như vậy?
Sau khi ăn xong, Trương Kiều lại dẫn bọn họ đi dạo Trương phủ.
Dạo được một nửa, Trương công tử Trương Hào bên kia đã sai người tới truyền lời, nói mời mọi người tới chơi ném thẻ vào bình rượu.
Liễu Yên nháy mắt với Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: “"Đây là cho hai bọn họ cơ hội gặp mặt nói chuyện.”
Nói xong, lập tức đáp ứng.
“Được, ta rất thích ném thẻ vào bình rượu, lúc trước khi vẫn là một cô nương, trong các cô nương ở huyện thành này, ta được xếp hạng cao nhất trong trò ném thẻ vào bình rượu.”
Trương Kiều hưng phấn: “Thật sao? Liễu tỷ tỷ lợi hại như vậy?”
Nói xong lại nhìn Cố Vân Đông: “Cố cô nương thì sao? Ngươi chơi được không?”
“Chưa từng chơi qua, ta sẽ nhìn một chút.” Ném thẻ vào bình rượu quả thật cô chưa từng chơi, từ trước tới nay công việc của cô càng ngày càng chồng chất, nếu nói về giải trí phần lớn cô dùng để vẽ tranh, hoặc là chơi cờ, cùng với đệ đệ và muội muội chơi trò chơi ghép hình gì đó.
Ném thẻ vào bình rượu? Là lần đầu tiên chơi.
Trương Kiều cười tủm tỉm: “Không sao, ta dạy ngươi, thực ra nó rất đơn giản.”
Vì thế mọi người hứng thú bừng bừng đến một đình viện của phủ Trương, thấy hai người Trương Hào và Liễu Duy đang cười nói ở kia.
Nhìn thấy Trương Kiều, Liễu Duy gần như phản xạ có điều kiện đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức lui về sau hai bước.
Liễu Yên híp mắt liếc nhìn hắn cảnh cáo, Liễu Duy mới nỗ lực kìm chế cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng hắn nhanh chóng hơi nghiêng mặt sang nhìn Cố Vân Đông, ánh mắt mang theo tia khiển trách.
Giống như đang nói ‘ta tìm ngươi tới đây vì muốn ngươi hỗ trợ, nhưng ngươi lại còn kéo chân sau ta, dám đi theo các nàng vô cớ gây rối, ngươi không phải người.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời, hôm nay thời tiết rất tốt, hừm.
Trong đình viện ngoại trừ Liễu Duy và Trương Hào ra, còn có mấy hạ nhân trông rất náo nhiệt.
Trương Hào là ca ca của Trương Kiều, nghe nói lớn hơn nàng ta năm tuổi, lớn lên mày rậm mắt to, còn rất có tinh thần.
Nhìn thấy ba người các cô lại đây, Trương Hào vội tiến lên tiếp đón: “Các ngươi tới rồi, Kiều Kiều mau tới đây giúp đại ca đi. Muội chơi ném thẻ vào bình rượu xưa nay rất lợi hại, mau cho Liễu Duy mở mang kiến thức đi, tránh để hắn nghĩ rằng bản thân không ai sánh được, mau, giúp đại ca áp đảo hắn.”
Vừa nói hắn lại đẩy Liễu Duy một chút: “Ngươi và muội muội của ta tỷ thí thử xem, nếu ngươi thua thì số bạc ngươi vừa mới thắng phải trả lại cho ta. Kiều Kiều, muội mau đến đấu tranh cho ca ca.”
Trương Kiều nhíu mày: “Đại ca các ngươi còn dám đánh cược bạc?”
“Chơi vui mà thôi, cũng chỉ mười mấy hai mươi lượng thôi, dù sao đều là người trong nhà, cũng không có chuyện gì? Muội mau giúp ta lấy lại số tiền đó đi.”
Trương Kiều bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, sau đó tiến lên trước vài bước.
Liễu Duy không vui, hắn tránh sang một bên cứng cổ nói: “Không được, ta là nam nhân, nàng ta là nữ nhân, nếu ta và nàng ta tỷ thí, ta thắng cũng chẳng vẻ vang gì.”
Vấn đề là nếu hắn bị thua, mặt mũi hắn cũng sẽ mất.
Trương Kiều nhướng mày: “Sao ngươi biết mình nhất định sẽ thắng?”
Nàng ta khiêu khích nhưng Liễu Duy lại hoàn toàn không tiếp chiêu: “Dù sao cũng không được, ta tỷ thí với nữ nhân, vậy không phải là đang bắt nạt ngươi sao? Tuyệt đối không được.”
Hắn liên tục lắc đầu, Liễu Yên cách đó không xa suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết.
Ở đây ai mà chẳng nhìn ra Trương Hào đang cố ý đề nghị để hai người có cơ hội ở chung? Nhưng hắn thì tốt rồi, còn muốn trốn thật xa?
Liễu Duy không đồng ý, hiện trường lúc này có chút xấu hổ.
Vẫn là Trương Hào cười ha ha nói: “Quên đi, xem ra ta chỉ có thể tự mình ra trận.”
Nói xong hắn xoắn tay áo tiến lên, trực tiếp ném một mũi tên vào trong bình.
Có một đệ đệ làm người ta phiền lòng như vậy, Liễu Yên cũng chỉ có thể lo lắng nhiều hơn, hòa vào bầu không khí sôi nổi, là người thứ hai tiến lên: “Ta cũng đã lâu không chơi, tay có chút cứng, nếu lát nữa không thể ném chuẩn thì đừng chê cười ta nha?”
Liễu Duy vốn dĩ là người mải chơi, tuy rằng không thích ở chung với Trương Kiều. Nhưng mọi người bắt đầu chơi hết mình, hắn cũng trở nên hứng thú bừng bừng.
Bốn người cứ thay phiên nhau chơi như vậy, Trương Hào không khỏi ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông đang ngồi trong đình, cười nói: “Cố cô nương sao chỉ lo uống trà, ngươi cũng tới chơi đi, ba vị cô nương vừa vặn có thể xem ai lợi hại hơn.”
Trương Kiều vội nói: “Không được, trước đây Cố cô nương chưa từng chơi trò này, đây là lần đầu tiên.” Sau đó nói với Cố Vân Đông: “Chúng ta đừng nghe lời đại ca, ta sẽ dạy ngươi cách chơi trước, mấy cái tỷ thí gì đó không thú vị.”
Trương Hào xua xua tay: “Muội tự mình chơi không tệ nhưng dạy người khác thì miễn đi. Ta dạy cho, Cố cô nương học xong trò này nhất định sẽ thích, lần sau không cần một mình ngồi đó nhàm chán.”
Liễu Duy nhíu mày, hai người này làm trò gì vậy, Cố nha đầu không quen bọn họ, dạy cái gì mà dạy?