Chương 541: Cố Vân Đông Nghiền Áp
Hắn ở đây, đại tỷ ở đây, đến lượt bọn họ sao?
Liễu Duy hai ba bước nhảy đến đình hóng gió: “Không cần để ý đến bọn họ, ngươi cứ ngồi ở đây ăn điểm tâm uống trà. Hơn nữa điểm tâm nhà bọn họ cũng không tệ lắm.” Dù sao họ cũng kinh doanh đồ điểm tâm.
Cố Vân Đông im lặng, thấp giọng nói: “Ta nhớ trên đường tới đây ngươi đã nói với ta trong xe ngựa, ngươi đã từng nhắc tên ta với Trương cô nương, đúng không?”
Liễu Duy gật gật đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Cố Vân Đông cười cười: “Không có gì.”
Cô đứng dậy, đi ra khỏi đình. Cũng không biết hai huynh muội kia có phải nhìn thấy thái độ khác biệt của Liễu Duy với cô không, lúc này trên mặt đều có chút không cao hứng.
Liễu Yên cũng không nhịn được mà đỡ trán, đệ đệ ngốc này.
Cố Vân Đông đi đến trước mặt Trương Hào, rút ra một thẻ tre trong sọt, nói: “Không cần dạy, vừa rồi xem các ngươi chơi hai vòng, đại khái cũng đã biết.”
Trương Hào nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Cũng không phải nhìn một chút là chơi được, ngươi không biết tuy rằng trò ném bình này nhìn thì đơn giản nhưng cũng phải chú ý khéo léo một chút, phải chọn góc độ tốt, hơn nữa cổ tay phải dùng sức, ánh mắt...”
“Phanh” một tiếng, thẻ tre trong tay Cố Vân Đông bay về phía trước, trực tiếp rơi vào trong bình.
Trương Hào: “……”
Trương Kiều: “……”
Liễu Yên: “……”
Liễu Duy: “Tốt!!” Bạch bạch bạch tiếng vỗ tay vang lên.
Khóe miệng Cố Vân Đông kéo lên, Trương Hào bên cạnh cũng nhanh chóng vỗ tay: “Cố cô nương quá lợi hại.” Nhất định là vận khí tốt.
Cố Vân Đông lại cầm lấy một thẻ tre khác lên, lại ném vào trong.
“Tốt.” Liễu Duy tiếp tục reo hò, vô cùng hưng phấn.
Liễu Yên không muốn nhìn thấy đệ đệ đáng lo này nữa, may mắn trong nhà còn có một Liễu Dật, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp không đến mức khiến Liễu gia sụp đổ.
Trương Hào hơi nhíu mày, rất nhanh lại buông ra.
Ngay sau đó lại vang lên vài tiếng ‘bang bang bang’, sau khi âm thanh chấm dứt, mấy thẻ tre kia toàn bộ đều ở trong bình rượu, không có ngoại lệ.
Lúc này mấy người ở đây đều kinh ngạc, ném thẻ vào bình rượu tuy nhìn đơn giản, nhưng Trương Hào nói không sai, thật sự phải chú ý kỹ xảo.
Bọn họ tự nhận mình có kỹ thuật không tồi, nhưng cũng không tới mức không trật phát nào. Liên tiếp ném bảy tám thẻ tre, cho dù là bọn họ cũng không có khả năng không để cho một thẻ tre nào rớt ra ngoài như vậy.
‘Bang bang bang’ ba tiếng cuối cùng kết thúc, Cố Vân Đông vừa lòng gật gật đầu: “Không tồi.”
Trong đình viện ngoại trừ Liễu Duy vẻ mặt kiêu ngạo tự hào hưng phấn kích động, tất cả những người khác đều mang vẻ thất thần.
Phải mất một lúc lâu Trương Kiều mới có thể tìm được giọng nói của mình: “Cố cô nương, ngươi thật sự là lần đầu tiên chơi?”
Cố Vân Đông rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không gạt người.”
“……” Liễu Duy âm thầm bĩu môi, lời này ngươi nói không thấy vô lý sao?
Cố Vân Đông xoa xoa cổ tay, nói tiếp: “Các ngươi cũng biết ta một thôn nữ ở nông thôn, trong nhà làm nhiều việc nhà nông, sức lực lớn, cổ tay có lực, cho nên mới bách phát bách trúng.”
“Còn, còn có thể như vậy?” Trương Kiều kinh ngạc, nhìn cô, ngay sau đó lại rũ mắt nhìn cổ tay mình.
Cố Vân Đông nghiêm túc: “Nhất định là như vậy.”
Trương Hào vừa rồi bị chấn động một câu cũng không nói nên lời, lúc này mới khô khan tiếp một câu: “Hóa ra làm việc nhà nông còn có lợi ích như vậy, xem ra ta cũng nên xuống ruộng rèn luyện một chút.”
“Ý tưởng của Trương thiếu gia rất tốt.” Cố Vân Đông tỏ vẻ tán đồng.
Trương Hào lại khô khan cười một tiếng.
Cố Vân Đông ném thẻ một lần, gần như đã làm cho mọi người có mặt ở đây kinh sợ.
Những lượt chơi tiếp theo, không còn ai gọi cô nữa.
Chỉ có Trương Hào và Trương Kiều thỉnh thoảng vẫn sẽ đến bên người cô giả vờ hỏi han, giống như sợ rằng thân là chủ nhà mà lại lạnh nhạt với cô vậy.
Cố Vân Đông cũng luôn duy trì nụ cười dịu dàng đáp lại bọn họ, cô vẫn tiếp tục uống trà ăn điểm tâm.
Khoan hãy nói tới cái khác, lời nói của Liễu Duy cũng có chút đạo lý, điểm tâm của Trương gia quả thật không tệ.
Chỉ là ăn uống quá nhiều, cô có chút không khống chế được phản ứng sinh lý.
Cố Vân Đông nhìn mấy người khác đang chơi đùa, không ai chú ý tới cô, cô gọi một nha hoàn ở bên cạnh tới, nói nàng ta dẫn đường đi nhà xí một chuyến.
Nha hoàn kia vội vàng đáp lời, dẫn Cố Vân Đông đi ra khỏi đình.
Rời khỏi đình viện, lại vòng thêm hai ngã rẽ, nha hoàn kia mới ngừng lại.
Cố Vân Đông tiến vào nhà xí, nha hoàn kia vẫn ở bên ngoài chờ.
Nhưng mà chờ đến lúc Cố Vân Đông đi ra, thì đã không thấy bóng dáng của nha hoàn kia rồi.
Cố Vân Đông không nhịn được mà sờ cằm, chẳng lẽ, Trương gia cũng muốn giở trò giống Bành gia lúc trước?
Đi nhà xí ở nhà cao cửa rộng nguy hiểm đến mức này sao? Đi một chuyến là xong đời luôn à?
Không đến mức này chứ, cô và Trương gia cũng không có cừu hận sâu đậm gì, lần đầu tiên gặp mặt mà chơi lớn như vậy, cô hoảng sợ rồi đấy.
Cố Vân Đông đứng yên tại chỗ một hồi lâu, vẫn không đợi được nha hoàn kia.
Được rồi, cô vẫn biết đường đấy.
Cố Vân Đông nhấc chân lên, chậm rãi bước một bước nhỏ về phía trước.
Giống y như lúc đi, Cố Vân Đông bước qua hai ngã rẽ, mắt thấy sắp đến đình viện rồi, đột nhiên chỗ góc rẽ lại truyền đến tiếng nói chuyện.
Cố Vân Đông không muốn dừng lại, thật sự, dù cho cái người đang nói chuyện kia vừa lúc đề cập đến tên của cô.
Nhưng mà nếu cô không dừng lại thì sẽ trực tiếp đụng phải người đang nói kia, lại làm cho người này không thể nói hết lời, thế thì chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?
Vì vậy, Cố Vân Đông dựa vào một bên tường, im lặng lắng nghe âm thanh nói chuyện vang lên từ góc tường sau lưng.
"Ngươi có phát hiện không, diện mạo của vị Cố cô nương kia vậy mà lại nổi bật nhất trong ba người."
"Đúng vậy, dung mạo của nàng ta xác thực rất đẹp mắt, nhưng mà ta nghe nói Cố cô nương chỉ là cô nương đến từ nông thôn mà thôi."
“Cô nương nông thôn thì thế nào, coi như là cô gái nông thôn đi, vậy cũng tốt hơn hạ nhân như chúng ta, vẫn còn tốt hơn..." Giọng người nói chuyện kia đột nhiên nhỏ lại: "Vẫn còn tốt hơn thiếu phu nhân của chúng ta."
"Nói cũng phải, thân thể của thiếu phu nhân cũng quá kém, cả ngày bệnh tật nằm ở trên giường, hiện tại đại thiếu gia cũng không vào phòng của thiếu phu nhân nữa rồi."
"Nói đến thiếu gia, vừa rồi ngươi có chú ý tới không, thiếu gia hình như có ý với vị Cố cô nương kia đấy."
"Đúng đúng đúng, ta cũng đã nhìn ra, đại thiếu gia cực kỳ nhiệt tình với Cố cô nương, đặc biệt chiếu cố, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố cô nương, giống như sợ lạnh nhạt với cô nương ấy vậy. Nước trà điểm tâm đều sai chúng ta hâm nóng sẵn đấy, trong toàn bộ đình viện này cũng chỉ có một mình Cố cô nương ngồi chơi, thiếu gia sai chúng ta hâm nóng như thế, còn không phải là vì Cố cô nương sao? Còn nữa, lúc mới ném thẻ vào bình rượu, thiếu gia còn nói muốn chính tay dạy Cố cô nương mà, trước kia khi tiểu thư xin thiếu gia dạy, thiếu gia còn cực kỳ không kiên nhẫn đó."
"Ngươi nói xem, có phải thiếu gia vừa ý Cố cô nương rồi không? Cho tới bây giờ, ta còn chưa từng thấy thiếu gia quan tâm ai đến thế."
"Haizz, vừa ý thì thế nào, có thiếu phu nhân ở đây, thiếu gia cũng không có khả năng cưới nàng ấy ah."
"Ai nói không có khả năng chứ?" Giọng điệu của người đang nói kia đột nhiên trở nên hưng phấn, chỉ là nàng ta lại liều mạng kìm chế, phảng phất như muốn nói bí mật gì to lớn, động trời gì đó: "Ta nói với ngươi, ngày hôm qua ta vừa mới nghe được một tin tức vô cùng bất ngờ."