Chương 542: Ân Cần
"Tin tức gì?"
"Hôm qua không phải thiếu phu nhân hộc máu sao? Lưu đại phu đã vào phủ xem bệnh rồi, lúc ấy ông ta trấn an thiếu phu nhân, nói rằng thiếu phu nhân sẽ không có việc gì, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được. Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lưu đại phu lại thở dài một hơi, nói với thiếu gia, e rằng thiếu phu nhân chỉ còn sống được trong vài tháng nữa thôi."
"Cái gì?" Người đang nghe kia kinh ngạc hô lên một tiếng, lại nhanh chóng che miệng lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi, ngươi nói thật à?"
"Thật, lúc ấy ta ở bên cạnh dẫn đường cho Lưu đại phu, vừa lúc ta nghe được hết mọi chuyện. Thiếu gia lập tức ra lệnh cho những người có mặt không ai được nói ra đấy, nhưng mà bởi vì ngươi đối tốt với ta, cho nên ta mới nói cho ngươi biết."
"Ta không nói, ta cam đoan không kể lại với ai. Nhưng mà nếu chỉ có như thế, thiếu gia cũng có khả năng cưới Cố cô nương được đâu?"
"Ta cảm thấy có khả năng đấy, thiếu gia rất quan tâm đến Cố cô nương."
"Không đúng, nếu như thiếu phu nhân thật sự không còn, thế thì ít nhất cũng phải qua một hai năm nữa thiếu gia mới tái giá ah."
"Ngươi còn chưa hiểu à? Chỉ cần thiếu gia của chúng ta nâng Cố cô nương vào cửa trước khi thiếu phu nhân ra đi, sau đó lại nâng thiếp thành vợ cả, cho Cố cô nương làm thiếu phu nhân, vậy là không có việc gì nữa rồi."
"Nhưng mà, nhưng mà. . ."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng suy cho cùng Cố cô nương chỉ là cửa nhỏ nhà nghèo mà thôi, cho dù thiếu gia của chúng ta có thích nàng ta, muốn nâng nàng ta làm vợ cả. Lão gia phu nhân cũng sẽ không đồng ý đâu?"
"Nói cũng đúng, chắc chắn lão gia phu nhân càng muốn tìm cho thiếu gia một người môn đăng hộ đối. Đáng tiếc thật, Cố cô nương kia không có ưu thế gì. Nếu mà có, lão gia nhà chúng ta sẽ rất dễ nói chuyện đấy."
"Còn không phải sao, lúc trước nhà mẹ đẻ của thiếu phu nhân cũng dựa vào một tờ công thức làm bánh ngọt mới khiến cho lão gia đồng ý việc đính hôn giữa hai nhà đó."
"Trong tay của Cố cô nương lại không có công thức gì, nói nhiều hơn cũng vô dụng mà thôi. Ai da, không nói với ngươi nữa, ta còn phải đi đổi trà đây, nước trà này lạnh rồi."
Sau đó, Cố Vân Đông liền nghe được tiếng sột soạt, tiếp theo là tiếng bước chân của hai người kia càng ngày càng đi xa.
Cố Vân Đông hơi nhắm mắt lại, tựa người vào mặt tường, cô hơi buồn cười.
Thật đúng là xem cô thành một nha đầu không hiểu chuyện đến từ nông thôn rồi, đúng không?
Cố Vân Đông lại đứng yên tại chỗ, quả nhiên, một lát sau đã có tiếng bước chân vang lên.
Tiếp theo đó, chính là nha hoàn dẫn đường kia vội vàng chạy tới.
"Cố cô nương, thì ra cô nương ở đây. Rất xin lỗi, lúc nãy ta thấy Vương bà tử xách đồ nặng cho nên ta đã đến giúp bà ấy. Lúc trở lại, không thấy cô nương, còn tưởng rằng cô nương chưa đi ra, ta vẫn đứng ở bên ngoài chờ. Qua thật lâu mới phát hiện không đúng, ta liền nhanh chóng đến đây tìm cô nương."
Giải thích kiểu này. . .
Cố Vân Đông mỉm cười: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi, chậm trễ rất nhiều thời gian rồi."
"Đúng đúng đúng, chắc thiếu gia và những khác sốt ruột chờ lắm rồi."
Hai người một trước một sau trở lại đình viện, chỉ thấy bốn người kia đã không chơi ném thẻ vào bình nữa rồi, hiện tại bọn họ đều ngồi trong đình nói chuyện phiếm.
Trương Hào là người đầu tiên trông thấy Cố Vân Đông, lúc này hắn đứng lên nói với cô: "Cố cô nương trở về rồi, phòng bếp vừa làm thêm một món điểm tâm mới, Cố cô nương nếm thử một chút không?"
Cố Vân Đông đi đến vị trí của mình, ngồi xuống, bên trái cô là Liễu Yên, bên phải cô là Trương Kiều.
Trương Kiều cười tủm tỉm kẹp một miếng điểm tâm cho Cố Vân Đông: "Mau nếm thử đi, món này ăn rất ngon, nhưng cũng tốn không ít đường trắng đấy."
Cố Vân Đông ăn hết một ngụm, Ừm. . . Hơi ngọt, xác thực tốn không ít đường trắng.
Cô cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn những người khác cười nói với nhau.
Thỉnh thoảng ánh mắt của Trương Hào cũng quét qua người cô, nhưng Cố Vân Đông chỉ cúi đầu giả bộ như không phát hiện.
Mãi cho đến khi Liễu Yên thấy thời gian không còn sớm, đứng dậy muốn rời đi, lúc này Cố Vân Đông cũng đứng lên theo.
Huynh muội Trương Hào tiễn bọn họ ra cửa lớn.
Chờ đến lúc lên xe, Liễu Duy ngồi ngã ra.
Liễu Yên khẽ đánh Liễu Duy một cái, cũng mặc kệ hắn luôn, nàng quay đầu sang hỏi Cố Vân Đông: "Như thế nào? Trương cô nương cũng không hung hãn như Liễu Duy nói đúng chứ? Mặc dù nàng ta hơi nhiệt tình một chút, ngươi không bị dọa đúng không?"
Cố Vân Đông lắc đầu, cô cũng dựa vào vách xe: "Có chút mệt mỏi."
"Mệt mỏi?" Liễu Yên sững sờ, tuy hơn phân nửa buổi chiều bọn họ đều chơi ném thẻ vào bình rượu, nhưng Cố Vân Đông ngoại trừ ném mười thẻ tre kia ra, cũng không động tay nữa, gần như chỉ ngồi ở trong đình ăn uống thôi mà.
Tuy lúc sau vẫn luôn nói chuyện phiếm, nhưng làm gì đến mức. . . Mệt mỏi chứ?
Liễu Yên nghĩ đến điều gì đó, nàng vội hỏi ngay: "Ngươi cảm thấy Trương cô nương có chỗ nào không tốt sao?"
"Vụt" một tiếng, Liễu Duy vừa nghe đến đấy lập tức tỉnh táo hẳn: “Chỗ nào không tốt, chỗ nào không tốt?”
Dáng vẻ giống như chỉ cần Cố Vân Đông nói ra một điểm nào đó không tốt, hắn sẽ ngay lập tức từ hôn vậy.
Xem ra, hắn quả nhiên bài xích mối hôn sự này.
Cố Vân Đông và Liễu Yên đồng thời dùng vẻ mặt cạn lời nhìn về phía hắn.
Sau một lúc lâu, Liễu Yên mới vỗ trán: "Đệ đã lớn vậy rồi, có thể hiểu chuyện một chút được không?"
"Đây là hôn nhân đại sự, nếu hiểu chuyện, đệ phải kết hôn cùng Trương cô nương rồi."
Cố Vân Đông lắc đầu, cô nói với Liễu Yên: "Về Liễu phủ trước rồi nói sau."
Liễu Duy còn muốn hỏi, lại bị Cố Vân Đông liếc một cái, hắn chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
Dù sao thì Cố Vân Đông mới vừa nói mệt mỏi, tuy có thể là trong lòng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn cũng không nên thúc ép thêm, chẳng may Thiệu Thanh Viễn biết được lại cảm thấy Liễu Duy hắn bắt nạt vợ mình thì sao?
Xe ngựa một đường đi về Liễu phủ, tuy Cố Vân Đông không nói hết, nhưng Liễu Yên vẫn rũ mắt xuống bắt đầu trầm tư, nàng hồi tưởng lại tình huống hôm nay, muốn nhớ xem đến cùng là có điều gì không đúng.
Chỉ là cho đến lúc xe ngựa dừng lại tại cửa lớn của Liễu phủ, Liễu Yên vẫn chỉ cảm thấy Trương Kiều nói chuyện có hơi lớn một chút, hơi nhiệt tình một chút, những thứ khác, đều bình thường mà thôi.
Ba người tiến vào cửa lớn, đi thẳng một đường vào nhà chính.
Liễu lão gia và Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện, hiện tại hai người đều là người làm ăn buôn bán, đương nhiên có rất nhiều chủ đề chung để nói.
Hơn nữa Liễu lão gia cảm thấy Thiệu Thanh Viễn thông minh lại hiểu rõ mọi việc, nhất là so với con trai nhà ông, vì vậy Liễu lão gia càng thêm ưa thích người thanh niên trẻ tuổi Thiệu Thanh Viễn này thêm vài phần.
Nhìn thấy bọn họ trở về, Liễu lão gia còn có vẻ như chưa nói xong, chưa thỏa mãn.
Nhưng ông ấy vẫn đứng lên ngay lập tức, đầu tiên là nhìn con gái nhà mình, rồi lại chuyển hướng sang Cố Vân Đông: "Như thế nào, chơi vui vẻ không?"
Liễu Duy có cảm giác mình chắc không phải là con ruột rồi, cha già còn không thèm nhìn hắn lấy một cái mà quay qua nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn.
Sau khi Cố Vân Đông ngồi xuống nhấp một ngụm trà, cô mới bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lời nói đến từng việc làm kể từ khi cô bước vào Trương phủ, cho đến trước khi cô rời khỏi đình viện đi nhà xí.
Liễu lão gia vừa nghe vừa gật đầu: "Nói như vậy, Trương cô nương này cũng không tệ, nhiệt tình chu đáo." Ông nhìn về phía Liễu Duy: "Nghe thấy chưa? Cả Cố nha đầu cũng đánh giá Trương cô nương không tệ, ngươi nhanh chóng thu thập, chuẩn bị kết hôn đi."
Liễu Duy ngay lập tức xù lông: "Cha, lỗ tai cha điếc rồi sao, nàng nói Trương cô nương không tệ ở đâu vậy hả?"
Liễu lão gia: ". . ." Hình như, vẫn chưa kết luận thật.
Ông khựng lại một chút, lại quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Sau đó lại hỏi Liễu Duy: "Ngươi không nghe ra nơi nào có vấn đề sao?"
Liễu Duy mở to mắt nhìn cha mình, lại trừng mắt nhìn tiếp, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt.
Ngay tại thời điểm Cố Vân Đông thở một hơi dài, định buông tha trị liệu cho hắn, tên nhãi này đột nhiên nhảy lên cao ba thước: "Ta biết rồi."
Ngay sau đó, Liễu Duy bắt đầu đắc ý: "Trước kia, khi ta gặp Trương cô nương đã từng nói tên của Cố Vân Đông cho nàng ta biết, nàng ta biết rất rõ, nhưng lại cố ý hỏi Vân Đông có phải người của Cố gia ở thành Bắc hay không."