Chương 584: Gặp Tiểu Thúc.
Cố Tiểu Khê đã đến phủ Tuyên Hoà một lần, Thường Nha Nha lại chưa từng đến.
Nhìn cổng thành cao lớn, trong lòng nàng lo lắng không yên.
Cố Tiểu Khê thấy vậy lập tức đưa tay ra nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, đại tỷ và đại ca của ta đều rất tốt, bọn họ sẽ thích nàng."
Thường Nha Nha gật đầu, những vẫn không kiềm chế được mà lo lắng.
Cố Tiểu Khê nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của nàng, nhìn tường thành nói: "Lúc chạy nạn khi đó nếu như ta ở phủ Tuyên Hoà thêm vài ngày thì tốt rồi, nói không chừng sẽ gặp được Vân Đông. Cũng không cần quanh đi quẩn lại bỏ qua hai năm, thật đáng tiếc."
Nhưng nghĩ lại lại thấy có chút không đúng, như vậy chẳng phải là hắn sẽ bỏ lỡ Thường Nha Nha sao?
Cố Tiểu Khê vội nhìn về phía nàng ấy, nàng ấy khó hiểu: "Sao vậy?"
Cố Vân Đông im lặng lắc đầu, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói với Thiệu Thanh Viễn ngồi trên càng xe: "Tại sao hôm nay có nhiều người xếp hàng vào thành vậy?"
Thiệu Thanh Viễn: "Để ta đi hỏi thăm chút."
Hắn nhảy xuống xe ngựa, đi về phía trước, rất nhanh đã quay về cười nói với cô: " Là người Nhiếp phủ đã về, phía trước bọn có vài xe ngựa chở thêm một chút hàng, cũng đang xếp hàng cho nên chậm một chút."
Cố Vân Đông vui vẻ nói: "Nói như vậy, Nhiếp Song và Kha biểu cô đã về rồi sao?"
Bọn họ đi kinh thành cũng đã lâu rồi, trước đó nói là vì chuyện của Nhiếp Thông, hôm nay trở về chắc là đã giải quyết xong.
"Chắc vậy." Thiệu Thanh Viễn gật nhẹ đầu: "Có muốn đi chào hỏi không?"
Cố Vân Đông ngước mắt thấy một hàng dài, quay đầu liếc nhìn tiểu thúc: "Để hôm khác, hôm nay các nàng vừa về, sợ là rất mệt, vẫn nên dẫn tiểu thúc về trước."
"Được."
Thiệu Thanh Viễn lại lên xe, xếp hàng chậm rãi di chuyển lên phía trước.
Vào cửa thành, sắc trời đã có chút tối.
Thiệu Thanh Viễn cho xe đi nhanh hơn, đi thẳng đến căn nhà nhị tiến.
Cố Tiểu Khê không quen với phủ thành, nhưng có thể nhận ra được, lần này quay về, phủ thành đã thay đổi rất lớn, chỉ hơn hai năm thôi, cảm giác phồn thịnh hơn rất nhiều.
Vân Đông nói, có một cửa hàng ở phủ Tuyên Hoà.
Ông tìm kiếm cửa hàng ' Cố ký' đó suốt dọc đường đi, tiếc là nhìn loá cả mắt cũng không thấy.
Cho đến khi xe ngựa tiến vào con đường ' khu phòng học' thì mới bắt đầu đi chậm lại, ai ngờ lúc gần đến đầu ngõ, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên dừng lại.
Cố Vân Đông vén rèm nhìn ra, đã nhìn thấy mấy đứa trẻ quen thuộc đang chơi ở đầu ngõ đằng kia.
Cô đang định gọi, thì Cố Vân Khả đã nhìn thấy cô trước rồi, lập tức chạy đến như đạn pháo, vui vẻ hét lên: "Đại tỷ, đại tỷ đã trở về."
Nghe thấy tiếng của đứa trẻ, Cố Tiểu Khê nhanh chóng vén rèm xe, nhìn thấy một bóng người vui vẻ chạy đến trước mặt.
Mơ hồ còn có thể nhìn thấy đường nét đã từng rất quen thuộc, cơ thể bé nhỏ được Thiệu Thanh Viễn ôm lấy đưa lên xe.
Tiểu cô nương chui vào trong, lập tức nhào vào trong ngực Cố Vân Đông.
"Đại tỷ, đại tỷ cuối cùng cũng trở về rồi. Cha và đại cô đợi đến muốn khóc rồi, muội vì để cho mọi người không đau lòng nên đã dẫn nhị ca và biểu ca ra ngõ chơi, như vậy mọi người vừa quay về là có thể gặp được luôn, có phải muội rất thông minh không?"
Con bé ưỡn ngực lên, với vẻ mặt muốn được khen.
Cố Vân Đông cười không ngừng, ra sức gật đầu: "Đúng, Khả Khả thông minh nhất, nào, đến gặp tiểu thúc.”
Cố Vân Đông quay người tiểu cô nương lại, để cho cô bé chào hỏi Cố Tiểu Khê.
Trên mặt Cố Tiểu Khê tràn đầy sự kích động nhìn cô bé, khoé mắt có chút cay cay, tiểu cô nương mà hai năm trước chỉ có thể nằm trong cái sọt, đến đi đường còn chưa biết vậy mà hôm nay đã có thể chạy nhảy khoẻ mạnh như vậy rồi.
Tốt, thật tốt.
"Đây là Khả Khả sao?"
Cô bé ra sức gật đầu: "Người chính là tiểu thúc sao?"
Cố Tiểu Khê đưa tay ra, ôm cô bé: "Đúng, ta chính là tiểu thúc của cháu, tiểu Khả giờ đã cao hơn rồi, cũng xinh xắn hơn nữa."
Cô bé lập tức xấu hổ che mặt, sau đó dừng lại một chút cúi đầu xuống, lấy từ trong túi nhỏ ra một quả táo đút vào miệng Cố Tiểu Khê, nghĩ nghĩ, lại lấy hoa quả khô đặt vào tay hắn.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn kỹ hắn, giọng thầm thì: "Vẫn quá gầy."
Vì vậy cô bé lại tiếp tục đào đào, chọn ra một nắm hạt dưa, nhét vào trong cái yếm trước y phục của mình, rồi lặng lẽ lấy chiếc túi nhỏ xuống, nhịn đau nhét toàn bộ vào ngực Cố Tiểu Khê.
Cố Tiểu Khê…..
Cố Vân Đông nhìn biểu cảm trên mặt cô bé buồn cười muốn chết: "Tai sao muội lại đưa hết đồ ăn vặt mà mình thích cho tiểu thúc vậy?"
Tiểu cô nương giả vờ như không nghe thấy, chăm chú nhìn Cố Vân Đông nói: " Đại cô nói, tiểu thúc phải chịu nhiều khổ cực, gặp nhiều gian nan. Hai năm qua nhất định là ăn không ngon mặc không đủ ấm, nói không chừng còn thiếu tay thiếu chân, như vậy thì thật là đáng thương. Muội mới nhìn qua, quả thật như lời đại cô nói, trên người tiểu thúc một chút thịt cũng không có, muội bồi bổ cho thúc ấy một chút."
Cố Tiểu Khê bởi vì bị cô bé đút cho một quả táo vào miệng, nên tạm thời chỉ có thể ăn trước.
Sau khi ăn xong muốn nói chuyện lại bị cô bé dọa cho suýt chút nữa thì nuốt luôn hạt.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, Thường Nha Nha vội vàng cầm lấy túi nước đưa cho hắn uống một ngụm, lúc này hắn mới hít thở lại bình thường.
Cô bé khó hiểu, quả táo đó có độc sao?
Cố Tiểu Khê xua xua tay, cười rồi cầm lấy túi nhỏ đeo lại vào cổ cô bé, nói: "Tiểu thúc rất tốt, không thảm như vậy."
"Có, quá thảm rồi."
"Thật sự không có."
"Quá thảm rồi, quá thảm rồi."
"..."
Cố Vân Đông cố nén cười, bên ngoài lại truyền đến hai giọng nói: "Đại tỷ, về nhà thôi, cha và đại cô đang chờ."
"Đúng vậy, mẹ đệ và cậu cả nhất định rất nóng lòng."
Vân Thư và Nguyên Trí đi sau Khả Khả một chút, trong lúc nhìn Khả Khả được ôm ở trên xe ngựa đã thấy ngoài đại tỷ và tiểu thúc ra thì còn một người phụ nữ nữa.
Đây chính là tiểu thẩm Hồng Tiểu Ny sao?
Bọn chúng tuy rất vui và kích động nhưng bọn chúng hiện tại đã là tiểu nam nhân, không thể chen vào được, cho nên bọn chúng vẫn đứng ở bên cạnh xe ngựa, đợi đến khi trong xe không còn tiếng nói chuyện mới lên tiếng nhắc nhở.
Cố Tiểu Khê nhìn hai hài tử đứng phía trước xe, ánh mắt liền phát sáng: "Vân Thư, Nguyên Trí."
"Tiểu thúc."
"Cậu nhỏ."
"Chào mừng trở về nhà"
Tâm trạng của Cố Tiểu Khê có chút kích động, bọn chúng đều ở đây, thật tốt khi mọi người đều ở đây.
"Tiểu thúc, ngồi cẩn thận, chúng ta về thôi."
Vân Thư và Nguyên Trí lúc này cũng quay người, bọn chúng không lên xe mà chạy thẳng vào ngõ nhỏ.
Cố Tiểu Khê càng thêm kích động, cũng không nhìn thấy Cố Vân Khả lúc này đang hiếu kỳ nhìn Thường Nha Nha.
Cố Vân Đông lại giới thiệu với cô bé: "Đây là tiểu thẩm."