Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585. Cuối Cùng Cũng Đoàn Tụ

Chương 585. Cuối Cùng Cũng Đoàn Tụ Chương 585. Cuối Cùng Cũng Đoàn Tụ

Chương 585: Cuối Cùng Cũng Đoàn Tụ

Lúc xe ngựa về đến nhà, Cố Đại Giang và Cố Đại Phượng đã đứng ở cửa ra vào, nhìn về hướng này.

Thấy xe ngựa dừng lại hai người nhanh chóng tiến đến, vén rèm xe ra, đập ngay vào mắt chính là hình dáng của Cố Tiểu Khê.

Ba người đều có chút sửng sốt, sau đó đôi mắt của Cố Đại Phượng ửng đỏ lên: " Là tiểu đệ, là tiểu đệ, trưởng thành rồi, lại gầy hơn."

Cố Tiểu Khê có chút cay cay đầu mũi, lập tức nhảy từ trên xe ngựa xuống: "Đại tỷ."

Cố Đại Phượng cầm lấy tay hắn, nhìn từ trên xuống dưới: " Có phải đã chịu không ít khổ cực không? Không sao, về nhà có đại tỷ và đại ca ở đây, sau này không cần sợ gì cả."

Cố Đại Phượng cầm tay hắn, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thật sự gầy, tuy là hồi còn ở nhà cũ Cố gia hắn cũng gầy nhưng không gầy đến mức như vậy, thân hình gầy guộc, có thể thấy đã chịu rất nhiều khổ cực.

Cố Đại Giang đứng bên cạnh dần lấy lại bình tĩnh, thấy mọi người đều đứng ngoài cửa vội nói: "Được rồi được rồi, mọi người vào trong đi, đừng đứng ở ngoài nữa."

Đoàn người nhanh chóng đi vào trong, trong ngõ lúc này mới thông thoáng hơn. Chỉ là hàng xóm xung quanh rất tò mò, có chuyện gì mà hôm nay Cố gia náo nhiệt vậy? Đây lại là người thân nào sao?

Bên ngoài đều đang tranh luận, bên trong cửa là cảnh gia đình vui mừng đoàn tụ.

Cố Đại Giang vỗ vỗ bả vai Cố Tiểu Khê, thở dài một tiếng: "Trưởng thành rồi."

Cố Tiểu Khê lau mặt một cái: "Đại ca thật sự xin lỗi, trước kia đệ đã lạc mất đại tẩu và các cháu, rõ ràng huynh đã phó thác cho đệ, vậy mà đệ còn…"

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, đã qua rồi, mấy người Vân Đông đều rất tốt, đệ cũng không nên cứ giữ mãi gánh nặng đó trong lòng." Cố Đại Giang nói xong, thấy Thường Nha Nha đứng bên cạnh, cười hỏi: "Đây là thê tử của đệ sao?"

Cố Tiểu Khê lúc này mới nhớ tới, vội vàng lúng túng kéo Thường Nha Nha về bên cạnh mình nói: "Đúng vậy, đây là thê tử của đệ. Đại tỷ đại ca, đệ thành thân mà không nói với mọi người, mọi người đừng giận đệ."

"Tức giận làm gì, vui mừng còn không kịp nữa là." Cố Đại Phượng xua tay, kéo Thường Nha Nha về cạnh mình, quan sát một lượt từ trên xuống dưới cười nói: "Ngươi chính là Tiểu Ny sao? Trông rất xinh xắn, vừa nhìn đã thấy là cô nương tốt."

Khung cảnh trở nên yên tĩnh, sắc mặt của Cố Tiểu Khê và Thường Y Y thay đổi.

Cố Vân Đông vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đại cô đây là tiểu thẩm, tên là Thường Nha Nha.”

Cố Đại Phượng có chút ngẩn ra, những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc.

Không phải là Hồng Tiểu Ny sao?

Cố Tiểu Khê nói: "Đại tỷ, nàng tên là Thường Nha Nha, còn về Hồng Tiểu Ny, đệ với nàng ta đã không còn liên quan gì đến nhau rồi. Chuyện này có chút phức tạp, sau này đệ sẽ nói cho mọi người."

Cố Đại Phượng gật đầu liên tục: "Là đại tỷ sai nên phạt. Ngươi tên là Nha Nha đúng không, ngươi đừng căng thẳng, sau này ngươi và Tiểu Khê sống thật tốt thì đại tỷ cũng thương ngươi."

Vừa nhìn đã thấy Thường Nha Nha là một người nhu thuận chịu khó, ở trong mắt Cố đại cô, Tiểu Khê giống như con trai của bà vậy, ánh mắt nhìn Thường Nha Nha cũng như đang nhìn con dâu.

Thường Nha Nha mím môi, gật nhẹ một cái, vẫn có chút căng thẳng.

Đợi đến khi tất cả mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, Thường Nha Nha mới thả lỏng một chút.

Cố Tiểu Khê bắt đầu giải thích chuyện của Thường Nha Nha và Hồng Tiểu Ny.

Kể lại đơn giản một lần chuyện mình và Hồng Tiểu Ny đi đến thôn Đại Thạch như thế nào, cuộc sống sau đó ở trong thôn Đại Thạch ra sao, trước đó nàng ta muốn vào Khâu phủ làm thiếp nên đã lên kế hoạch với Chu Tiến Quý, Chu tộc trưởng để gài bẫy hắn và Thường Nha Nha bị bắt tại trận, sau đó gặp lại hai người Cố Vân Đông.

Cả căn phòng im lặng, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Cố Tiểu Khê vang lên.

Đợi đến lúc hắn nói xong, Cố Đại Phượng lúc này mới đập mạnh tay xuống bàn: "Tại sao nữ nhân này lại ác độc như vậy, nàng ta muốn trèo lên cành cao thì cứ trèo đi, Tiểu Khê còn có thể lôi kéo không cho nàng ta đi sao? Nàng ta không hại đến người vô tội thì không chịu được sao, nữ nhân như vậy nên bỏ, cả đời bị người dân trong thôn phỉ báng, thật là độc ác."

Những người khác cũng gật đầu theo, Cố Đại Giang càng thêm siết chặt tay.

Một lúc sau, ông nhìn Thiệu Thanh Viễn, hắn bị nhìn không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Không nghĩ Cố Đại Giang lại nói: "May là người cùng Vân Đông đi đến thôn Đại Thạch, nếu ta và đại cô của con bé đi, sợ là trên đường sẽ có chút chậm trễ. Nếu như chậm nửa hay một ngày sợ là không thể gặp được Tiểu Khê nữa rồi, thật may có các ngươi."

Vậy nên, ông sẽ không truy cứu chuyện Thiệu Văn không ở đó.

Cố Đại Giang là người thông minh, Cố Tiểu Khê kể nhiều chuyện như vậy không hề nhắc đến Thiệu Văn, hơn nữa lần này trở về cũng không gặp hắn, Cố Đại Giang liền đoán được, Thiệu Văn vốn không đi theo họ đến thôn Đại Thạch.

Tiểu tử thối này…

Cố Đại Phượng sau khi nghe Cố Đại Giang nói xong cũng cảm thấy may mắn, nghĩ mà sợ: "Đúng vậy, chỉ một chút thời gian như vậy, thiếu chút nữa là không kịp. Ta nghe bọn hắn muốn thiêu chết Tiểu Khê, tim còn đập thình thịch."

"Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, coi như là trong cái rủi có cái may, cuối cùng tất cả đều vui vẻ."

"Đúng đúng đúng, sau này có ai làm khó đệ, đại tỷ là người đầu tiên không tha cho hắn."

Cố gia hôm nay đều rất vui, Cố Tiểu Khê trở về, cả nhà họ đã được đoàn tụ.

Còn chuyện Cố gia bên kia, ngoại trừ chuyện làm thế nào để đón Nguyên Trí về, những chuyện sau đó cũng không nói nữa, kết cục của những người ở nhà cũ Cố gia không cần cho hắn biết.

Cố Đại Giang không giống Cố Tiểu Khê, Triệu thị là mẹ ruột của hắn, tuy đối xử với hắn cũng không tốt, nhưng cũng không đối xử như với hai người Cố Đại Giang, ra sức hãm hại và tra tấn.

Dù sao thì Cố Tiểu Khê đã quyết định ở lại phủ Tuyên Hoà rồi.

Ngày hôm nay, ánh nến trong Cố gia đến nửa đêm vẫn chưa tắt. Sự vui mừng của đoàn thụ dường như đã xoá tan hết mệt mỏi trong họ, chỉ muốn nói hết một lần tất cả những chuyện đã xảy ra trong hai năm xa cách.

Cố Tiểu Khê biết được Cố Đại Giang đã thi phủ, hơn nữa lại còn đứng thứ hai.

Biết được Cố Thu Nguyệt giày vò đại tỷ và tỷ phu một năm trời cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi, bây giờ đang bắt đầu điêu khắc gỗ và mang đi bán, làm ăn cũng rất tốt.

Hắn cũng biết Vân Đông không chỉ có một cửa hàng trong phủ thành mà trong nhà còn có xưởng làm mứt hoa quả.

Biết Vân Thư và Nguyên Trí đang học ở học đường, Vân Khả rất thích nấu ăn, biết bệnh tình của đại tẩu đã được kiểm soát chỉ cần tìm được Bạch Mộc Tử là có thể hoàn toàn chữa khỏi.

Cuộc sống của bọn họ cũng càng ngày càng tốt, càng ngày càng hưng thịnh.

Cuối cùng Cố Đại Phượng hỏi Cố Tiểu Khê: " Đệ và Nha Nha tuy đã ký hôn thư, nhưng tiệc rượu cũng phải có. Dù sao thì Nha Nha cũng đã từ bỏ tất cả, vượt ngàn dặm xa xôi theo đệ đến đây, ta không thể để nàng ấy chịu thiệt thòi."

Bình Luận (0)
Comment