Chương 716: Du tẩu tử muốn đi
Trong cửa hàng, năm người nhìn nhau, không biết ai là người cười trước, những người khác không nhịn được, cũng cười rộ lên theo.
Mai Hồng nói: “Từ giờ trở đi, mọi người sẽ cùng nhau làm việc trong cửa hàng. Nữ tử ở bên ngoài tìm việc không dễ dàng, chúng ta nên biết quý trong công việc này.”
Khi nói chuyện, không biết là vô tình hay cố ý, nàng liếc mắt nhìn Trương Nghênh Nguyệt một cái.
Trương Nghênh Nguyệt không chú ý, những người khác còn đang hưng phấn, nghe vậy gật đầu mạnh một cái.
Sau đó, mọi người nói chuyện một lát, rồi trong lòng ngập tràn vui mừng, nhẹ nhõm rời khỏi cửa hàng, đi về nhà.
Trương Nghênh Nguyệt cũng vậy, nàng ta vội vàng đi về phía cửa hàng son phấn ngày hôm qua.
Nhưng mà, một khắc bước chân vào cửa hàng kia, nàng ta khựng lại một chút, nhớ lại những lời Cố Vân Đông nói, nhớ lại khế thư bình đẳng giữa hai bên, nàng ta có chút do dự.
Sau một lúc lâu, nàng ta mới bước vào bên trong, nói với chưởng quẩy cửa hàng son phấn: “Ngươi chuyển lời cho Quận vương gia, ta được chọn rồi.”
Chỉ nói một câu như vậy, Trương Nghênh Nguyệt không nói thêm gì nữa, nói xong liền vội vàng rời đi.
Chưởng quầy kia vừa mở miệng muốn hỏi thêm, nhưng chỉ thấy bóng dáng của nàng ta.
Cố Vân Đông vẫn chưa biết, cô ở bên này còn chưa chuẩn bị huấn luyện hạ nhân, mà người nào đó đã bắt đầu tự mình động tay động chân rồi.
Sau khi tiễn Hạ ma ma về, thấy vẫn còn sớm, cô lại đến chợ mua ít vải dệt các loại, rồi mới quay trở về ngõ Hợp Thái.
Vải dệt này được chuẩn bị để đưa cho mấy cô nương may quần áo, đã thương lượng xong là cô sẽ phát quần áo bốn mùa cho các nàng.
Hiện giờ thời tiết rất lạnh, cho nên phải nhanh chóng làm xong để phát cho các nàng mặc.
Cô thấy có vài người điều kiện gia đình không tốt lắm. Tuy rằng các nàng ăn mặc sạch sẽ, cố gắng dùng dáng vẻ tốt nhất để đối mặt với cô nhưng quần áo lại mỏng manh, lúc đứng trước cửa hàng nhìn bọn họ còn có chút run rẩy.
Năm người này, Cố Vân Đông chỉ hiểu mỗi tình hình của Mai Hồng.
Theo như Hạ ma ma nói, Mai Hồng thực sự là người từ trong cung ra.
Mấy năm trước khi tiên hoàng tại vị, số lượng cung nữ trong cung tăng lên nhanh chóng, dẫn đến tình trạng tràn lan.
Đến khi tân hoàng thượng vị, hắn ban hành một loạt các biện pháp, trong đó có điều lệ cho cung nữ xuất cung.
Mai Hồng năm nay tròn 25 tuổi, nàng cũng nằm trong nhóm cung nữ phải xuất cung. Lúc trước nàng từng hầu hạ một vị quý nhân, vị quý nhân kia thích uống trà, cho nên nàng cũng học hỏi được một ít.
Dù thế nào đi nữa cũng coi như thành thào một việc. Hạ ma ma cho rằng với năng lực của nàng, không nên sa sút đến mức này mới phải.
Nhưng trước đó cô có nghe nàng ấy kể là trong nhà còn đệ đệ và muội muội còn nhỏ tuổi, có lẽ bởi vì nguyên nhân này.
Cuộc sống của nàng quả thật có chút khó khắn. Cố Vân Đông rất coi trọng Mai Hồng, không biết chừng tương lại nàng ấy có thể trở thành chưởng quầy hay gì đó.
Kinh thành lớn như vậy, phu nhân thế gia nhiều như thế, hoàn toàn có thể…… Mở thêm cửa hàng thứ hai.
Cố Vân Đông cảm thấy ý tưởng của mình rất khả thi. Hôm nay đã tuyển xong người rồi, nên tâm trạng cô cũng tốt theo.
Ai mà ngờ, lúc cô đang xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị vào cửa lại đột nhiên thấy Du tẩu tử nhà cách vách ảo não đi tới.
Cố Vân Đông kỳ quái hỏi một câu: “Du tẩu tử làm sao vậy?”
Du tẩu tử nhìn thấy cô, lập tức chầm chậm chạy tới hỏi: “Vân Đông muội tử, ngươi có biết trên phố Cẩm Lan có một cửa hàng đang tuyển nữ tiểu nhị không?”
Cố Vân Đông: “……”
“Ta biết, làm sao vậy?”
Du tẩu tử càng thêm ảo não: “Ai u, hôm qua ta không ra cửa nên lỡ mất chuyện này. Ta còn định đi hỏi thăm một chút, xem người ta có nhận ta không. Ta làm việc rất chăm chỉ. Nhưng ta vừa đến đó, họ nói người đã tuyển xong hết rồi.”
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ run rẩy, cô nói Đồng Thủy Đào đưa đồ vào trong viện trước.
Cô quay đầu, đánh giá Du tẩu tử từ trên xuống dưới vài lần.
Du tẩu tử bị cô nhìn đến không được tự nhiên, hỏi: “Sao, sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Du tẩu tử cũng muốn đến cửa hàng kia làm việc?”
“Không được à?” Du tẩu tử nói: “Ngươi cũng biết tình huống trong nhà ta, hài tử đều đã lớn, ta muốn tìm chút việc để làm, phụ giúp chi phí trong nhà, để cuộc sống trôi qua tốt hơn một chút.”
Quan trọng nhất chính là, nếu nàng có tiền công, địa vị của nàng ở trong nhà không phải nước lên thì thuyền lên sao?
Cố Vân Đông xoa cằm, kỳ thật ấn tượng của cô với Du tẩu tử khá tốt.
Tuy rằng Du tẩu tử hay nói ba la bô lô, nhưng những gì nên nói thì nói, không nên nói nàng sẽ không tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chữ.
Tỷ như một đống chuyện rắc rối trong nhà nàng, nàng và em dâu út không thuận mắt nhau, nhưng ở bên ngoài, nàng chưa từng nói xấu chị em dâu nửa câu, không hề để người khác biết chuyện gia đình bọn họ bất hòa.
Nếu không phải Cố Vân Đông ở sát cạnh nhà bọn họ, cô cũng không biết rõ ràng như vậy.
Con người Du tẩu tử có lẽ thuộc loại người chuyện trong nhà thì giải quyết ở trong nhà, khi đối mặt với người ngoài, phải nhất trí đối ngoại.
Cố Vân Đông cảm thấy nàng quả thật là một người rất minh bạch, tính cách hướng ngoại, lại là người rất siêng năng. Dù sao mỗi lần Cố Vân Đông nhìn thấy nàng, đều thấy Du tẩu tử đang luôn tay luôn chân làm việc, kể cả khi tới tìm cô nói chuyện, cũng cầm theo cái rổ may vá y phục.
Bây giờ, Du tẩu tử chủ động nói nàng muốn đến cửa hàng tìm việc làm, Cố Vân Đông rất vui lòng.
Bởi vậy cô mỉm cười, nói với Du tẩu tử: “Nếu du tẩu tử thật sự muốn đến cửa tiệm kia làm nữ tiểu nhị, vậy giờ thìn sáng ngày mai hãy tới nhà ta.”
Du tẩu tử sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, kích động nhìn Cố Vân Đông: “Vân Đông muội tử có phải ngươi có biện pháp để ta đến cửa tiệm đó làm tiểu nhị không? Ngươi yên tâm, ngươi giới thiệu ta đi, ta rất chăm chỉ, đảm bảo sẽ không để cho ngươi phải mất mặt.”
“Ta biết rồi tẩu tử, ngày mai nhớ tới.”
Cố Vân Đông nói xong, phất phất tay đi vào trong nhà.
Du tẩu tử gật đầu lia lịa, kích động muốn kêu ra tiếng, nhưng vừa nhớ đến chị em dâu không yên ổn ở nhà, nàng lập tức cau mặt lại, ủ rũ cụp đuôi vào cửa.
Lúc Cố Vân Đông về đến nhà, Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa trở về, chắc vẫn đang tìm cửa tiệm.
Trong nhà có hạ nhân, chuyện ăn uống không đến phiên Cố Vân Đông phải nhọc lòng.
Cô ở trong phòng viết kế hoạch tiếp tiếp theo. Không bao lâu sau, Thiệu Thanh Viễn đã trở lại.
Vừa vào cửa hắn lập tức đưa cho cô hai tờ khế thư: “Cửa hàng mua xong rồi, ở phố Nam Cừ, hai cửa tiệm chéo nhau, khoảng cách không xa.”
Cố Vân Đông rót cho hắn ly trà, xong mới ngồi xuống xem.
“Còn rất lớn.”
“Ừ, ngày khác ta dẫn nàng đến xem.”
“Được.”
Cố Vân Đông kể chuyện tìm nhân công cũng rất tốt: “Ngày mai phía Tần phủ sẽ đưa hai người tới, đến lúc đó đều giao cho Hạ ma ma, về phương diện dạy dỗ người mới này bà ấy rất giỏi, ta cũng có thể được thảnh thơi một chút.”
Thiệu Thanh Viễn xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Ta hôm nay đế Tống phủ một chuyến, Bạch Chi Ngôn đã có thể xuống giường được ròi.”
Cố Vân Đông ngẩn ra, ánh mắt sáng lên: “Ừ.”
“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Điền thẩm đã dọn đồ ăn lên, hai người bọn họ ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông vừa mới tỉnh dậy, Hạ ma ma đã tới cửa.
Nhìn nữ nhân đang ngáp ngắn ngáp dài trước mắt, khóe miệng Hạ ma ma không khỏi khẽ run rẩy, bà tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc về quyết định của mình.