Chương 884: Chuyện bất ngờ
Ánh mắt của Bạch Ung quét qua gương mặt từng đệ tử, một lát sau, trầm giọng nói: “Lần này chọn tổ chức đại hội ở phủ Tuyên Hòa, làm mọi người phải ngàn dặm xa xôi đi một chuyến đến đây, vất vả rồi.”
Mọi người vội lắc đầu: “Không vất vả.”
“Thật ra chọn nơi nào làm địa điểm tổ chức đại hội cũng giống nhau, phủ Tuyên Hòa cũng không tồi.”
Bạch Ung: “Lần này là ta muốn đến phủ Tuyên Hòa nên quyết định thay đổi địa điểm, để cho mọi người phải nhân nhượng ta rồi.”
Vưu Lễ ngồi ở trong góc hàng thứ nhất hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt nóng phát hoảng.
Hắn cảm thấy, lời này của sư phụ đặc biệt nói cho hắn nghe.
Bạch Ung không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Được rồi, ta không nói nhiều nữa. Nhưng mà trước khi đại hội bắt đầu, ta còn có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Chuyện này hẳn là có nhiều người đã biết, hài tử Bạch gia ta thất lạc hai mươi năm, đã tìm được rồi.”
Bạch Ung nói xong, vươn tay vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn đứng bên cạnh: “Đây là A Dục, chính là cháu trai thất lạc của ta, nó ở bên ngoài đã phải chịu không ít khổ cực. Tuy A Dục từ nhỏ không lớn lên bên cạnh chúng ta, nhưng nó dựa vào bản lĩnh của chính mình, thành tựu của nó bây giờ cũng không thua kém ai. Biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa là do A Dục đề xuất, cũng đã được nghiệm chứng và trình lên đương kim Thánh thương. Bây giờ tên của nó là Thiệu Thanh Viễn.”
“Xôn xao” một tiếng, ở đây có rất nhiều người không biết chuyện này.
Bọn họ biết biện pháp phòng ngừa nhưng lại không dự đoán được A Dục chính là Thiệu Thanh Viễn người mà bọn họ hăng say nói chuyện ca ngợi một thời gian dài.
Đại đường lập tức vang lên tiếng cười to: “Sư phụ, chúc mừng người đã có người kế nghiệp.”
Tính tình người này sảng khoái, một khi hắn đã mở miệng thì liên tiếp vang lên tiếng chúc mừng.
Kiều Kim Thủy cũng chúc mừng, chỉ là trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Cố Vân Đông ở một bên co quắp khóe miệng, cái gì gọi là chúc mừng có người kế nghiệp? Bạch Hàng vẫn còn ở đây đấy, chẳng nhẽ ông ấy không phải là hậu nhân của Bạch Ung à?
Cũng may là Bạch Hàng không thèm để ý, Bạch Ung càng hưởng thụ lời tán dương của mọi người.
Khen ngợi cháu trai của ông, không phải càng làm cho người ta sảng khoái hơn khen ngợi ông ư?
Thấy mọi người nói cũng sắp xong, Bạch Ung mới xua xua tay: “Được rồi, mọi người đừng khen ngợi nó nhiều quá. Tính tình A Dục hướng nội lại hay ngại ngùng, các ngươi làm sư bá sư thúc, sau này dạy dỗ nó nhiều hơn.”
Tính tình hướng nội hay ngại ngùng?
Trong đầu Cố Vân Đông toàn là lời chửi bậy.
Bạch Ung lại đột nhiên giới thiệu cô: “Đây là Cố Vân Đông, tức phụ A Dục là một đứa nhỏ hiếu thuận. A Dục, Vân Đông đến đây, chào sư bá sư thúc các ngươi một tiếng.”
Cố Vân Đông lập tức hoàn hồn, cùng Thiệu Thanh Viễn ‘ thẹn thùng ’ hành lễ với các trưởng bối ở đây.
Bạch Ung vừa lòng gật gật đầu, ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói không đúng lúc tí nào từ sương phòng nào đó trên tầng hai.
“Vị Cố cô nương này là tiểu thư nhà ai thế? Sao ta chưa từng nghe nói những gia tộc lớn họ Cố ở phủ Tuyên Hòa này lại có cô nương này nhỉ?”
Giọng nói vang lên đột ngột, mọi người theo bản năng
nhìn về phía phát ra âm thanh trên lầu hai.
Người nọ nói xong một câu này thì lập tức im lặng, ghế lô trên lầu hai rất nhiều, giọng nói kia bất ngờ vang lên giữa những tiếng khen ngợi ồn ào, nhất thời không kịp phòng bị khiến cho mọi người không biết giọng nói phát ra từ đâu, chỉ biết đại khái vị trí mà thôi.
Chỉ có Thiệu Thanh Viễn, ghé vào tai Cố Vân Đông thì thầm: “Phát ra từ ghế lô số 6.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, duỗi ngón tay ra, làm động tác số ‘sáu’.
Vị trí của Cố Vân Đông khuất hơn Thiệu Thanh viễn một chút, tay cô để phía sau hông, đủ để cho Thiệu Văn đang đứng ở trong góc nhìn thấy rõ ràng.
Thiệu Văn nhận được tin, quay đầu dặn dò người canh chừng ghế lô số 6, nhân tiện kiểm tra xem người bên trong là ai.
Có điều người ở ghế lô số 6 nói xong câu kia thì im bặt không nói thêm câu nào nữa.
Cách đó không xa, Hàn Dĩnh ở ghế lô số 10 buồn bực nói: “Sao người kia không nói nữa?”
“Muội gấp cái gì? Người chúng ta sắp xếp còn chưa lên tiếng đâu.” Hàn Diệu cười nói: “Vả lại, Cố Vân Đông kia còn chưa uống dược. Thời cơ chưa tới, nếu bây giờ làm ầm ĩ lên, nàng ta rất có khả năng sẽ rời khỏi đại sảnh, đến lúc đó những thứ chúng ta bố trí hết thảy đều uổng phí.”
Hàn Dĩnh nghe xong lúc này mới không lên tiếng nữa, nhưng không hiểu sao nàng ta cảm thấy rất sốt ruột, rất phiền. Thậm chí còn rất muốn mắng chửi Bạch Ung ở đại sảnh, muốn bảo ông ta nói chuyện nhanh lên, nàng ta muốn nhanh làm Cố Vân Đông xấu mặt.
Càng nghĩ đến đấy, Hàn Dĩnh càng mất kiên nhẫn.
Tính khí nảy vừa nổi lên thì nàng ta có chút không nhịn được, thấy Hàn Diệu ở phía đối diện vẫn bình chân như vại, không kiềm chế được đâm chọt: “Đại ca sao huynh không đau lòng chút nào vậy, không phải huynh muốn đưa Cố Vân Đông vào cửa sao? Huynh như vậy, còn muốn nạp nàng? Nằm mơ đi.”
“Ta cho nàng ta một chút giáo huấn, để nàng ta hiểu rõ, nàng ta chỉ có thể nhảy nhót trong lòng bàn tay ta. Ta muốn nàng ta sống tốt thì nàng ta sẽ tốt, ta muốn làm nàng ta xấu mắt, nàng ta cũng phải chịu.” Hàn Diệu vẫn nhớ kỹ, nữ nhân này lần trước đã làm hắn mất mặt.
Hàn Dĩnh trợn trắng mắt: “Không thể coi thường nữ nhân này được. Huynh dùng thủ đoạn này, nói không chừng Cố Vân Đông thà chết cũng không chịu theo huynh.”
Bình Nam Hầu vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, cuối cùng cũng nhướng mí mắt: “Được rồi, cãi nhau cái gì? Giờ là lúc cãi nhau sao?”
Hai người tức khắc im bặt, không dám nói thêm nữa, lại quay đầu nhìn về phía đại sảnh.
Lúc này Bạch Ung đang đáp lại câu hỏi kia, ông mặc kệ đối phương là ai, bình tĩnh không nhanh không chậm lên miệng: “Vân Đông là tiểu thư nhà ai, hỏi người không bằng tự mình đi điều tra xem, tra xong sẽ biết tức phụ Bạch gia chúng ta có bản lĩnh thế nào!”
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh một mảnh yên lặng.
Chỉ có một vài người có thần sắc khác thường, lúc này cũng không nói được gì.
Bọn họ không biết Bạch Ung sẽ trả lời như vậy, hơn nữa trong giọng nói còn lộ ra vẻ kiêu ngạo và khẳng định, làm mấy người đang ngo ngoe rục rịch không dám lên tiếng nữa.
Bạch Ung thấy không ai nói chuyện, lúc này mới thỏa mãn, sau đó ông nói Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông ở bên trái sang ngồi cùng Bạch Hàng Thiệu m ở bên phải.
Hàn Dĩnh ở lầu hai siết chặt tay, nhìn chòng chọc vào Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông dường như cũng cảm nhận được điều này, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, sau đó cười.
Nụ cười kia mang theo mười phần khiêu khích, Hàn Dĩnh bỗng nhiên nheo lại mắt.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta thấy Cố Vân Đông vẫn ngồi trên đệm hương đoàn, không xảy ra chuyện gì hết, thậm chí vẻ mặt tươi cười cũng chẳng hề thảy đổi.
“Tại sao lại như vậy?”
Hàn Dĩnh chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ là do cô ta không ngồi trúng chỗ găm kim châm trên đệm hương bồ.
Sau đó, Cố Vân Đông bưng chén trà lên, rũ mắt uống một ngụm trà.
Dường như cô còn vô cùng hưởng thụ nhấp một ngụm, lại cười một tiếng, sau đó uống hết toàn bộ ly trà.
Bàn tay bám lấy cửa sổ của Hàn Dĩnh bỗng chốc siết chặt, chẳng bao lâu nữa, dược này sẽ phát huy tác dụng.
Đúng vậy, khồng đầy ba mươi phút nữa, trên mặt trên cơ thể cô ta sẽ nổi đầy mụn nhọt, trên người còn phát ra mùi lạ, đến lúc đó Thiệu Thanh Viễn ngồi sát bên cạnh cô ta sẽ là người đầu tiên không chịu được.
Đến khi Cố Vân Đông kinh hoàng thất thố trốn đi, sẽ đụng phải cái bàn đã bị động tay động chân, quần áo của cô sẽ bị xé rách……