Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 885 - Chương 885. Ta Tự Mình Làm

Chương 885. Ta tự mình làm Chương 885. Ta tự mình làm

Chương 885: Ta tự mình làm

Hàn Dĩnh đợi một hồi lâu, mãi mà không thấy Cố Vân Đông có chút khác thường nào.

Trong đại sảnh, cuộc thảo luận đã bắt đầu đi vào chủ đề chính, Bạch Hàng vẫn là người chủ trì như cũ.

Rất nhanh đã có một vị đại phu đứng lên, chia sẻ một số chứng bệnh kì quài cùng với phương thức chữa trị hiệu quả mà mình gặp phải trong ba năm này.

Không chỉ có những đại phu say mê lắng nghe, mà ngay cả những vị khách quý trên lầu hai cũng vô cùng yên lặng.

Bên cạnh Bạch Ung, còn có văn thư chuyện dụng tiến hành ghi chép lại, đợi sau khi đại hội kết thúc, những ca bệnh này sẽ được chỉnh sửa thành sách, phát cho những đại phu có mặt ở đây mỗi người một bản.

Cố Vân Đông cảm thấy những đại phu này cực kỳ lợi hại. Từ trước đến nay độ mẫn cảm của cô đối với y học vô cùng thấp, thuộc loại người cứ đọc sách y là có thể ngủ. Theo lý thuyết, nghe bọn họ nói những kiến thức y học chuyên ngành này cô phải cảm thấy nhàm chán mới đúng.

Nhưng cách những người này nói rất hay, giống như kể chuyện xưa vậy. Cho nên ngoại trừ một số dược liệu và dược tính cô nghe không hiểu ra thì những thứ khác cô đều có thể nhớ kỹ.

Tuy nhiên cũng có một số người không có kiên nhẫn nghe. Trong số những khách nhân ở lầu hai, người nghiêm túc chăm chú lắng nghe thật ra không nhiều lắm, hơn phân nửa đều nói tùy tùng ghi chép lại.

Thời gian dần trôi qua, từng người một đã nói các trường hợp của mình.

Sau đó, chỉ còn có một ít chứng bệnh nan y không có cách chữa trị, mấy đề tài như vậy Bạch Ung cũng tham dự nhiều hơn.

Không chỉ ông, mà Thiệu Thanh Viễn cũng đóng góp rất nhiều ý nghĩ.

Trong đại sảnh, cuộc thảo luận ngày càng kịch liệt mà tính tình Hàn Dĩnh trên lầu lại càng lúc càng gắt gỏng.

Tay bấu chặt vào cửa sổ, tựa hồ như muốn bẻ gãy đầu ngón tay.

Tại sao? Tại sao lâu như vậy rồi mà Cố Vân Đông vẫn không bị sao hết?

Hàn Dĩnh không cam lòng, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Diệu: “Ca, rốt cuộc sao lại thế này, người huynh an bài……”

“Hừ, câm miệng.” Hàn Diệu đột nhiên giơ tay lên, ngăn cản không cho nàng ta tiếp tục nói chuyện.

Lực chú ý của hắn đã dồn toàn bộ vào đại sảnh dưới lầu, bởi vì lúc này Kiều Kim Thủy đang nói chuyện, mà hắn nói, chính là ví dụ về loại độc mà Bình Nam Hầu trúng.

Mặc dù Hàn Diệu cũng rất để ý bên phía Cố Vân Đông, nhưng đối với hắn mà nói, hắn càng để ý việc độc trên người cha hắn là do ai hạ hơn.

Hắn muốn tìm được một vài manh mối từ trong lời mấy vị đại phu này, xem xem người nào có khả năng sở hữu độc dược như vậy.

Không chỉ hắn, mà Bình Nam Hầu vẫn luôn uể oải nằm trên chiếc giường đơn cũng ngồi thẳng dậy, bắt đầu vểnh tai lắng nghe.

Hàn Dĩnh thấy thế, ngọn lửa trong lòng cô ta thiếu chút nữa thì không khống chế được mà bùng cháy.

Nàng ta hất hết chén trà trên bàn: “Được, mặc kệ các người, ta tự mình làm.”

Nói xong, nhanh chóng đi về phía cửa ghế lô.

Hàn Diệu bị tiếng chén vỡ vụn làm cho giật mình, hơi hơi nhíu một cái sau đó dặn dò nha hoàn: “Đi theo tiểu thư, đừng để cho nó xảy ra chuyện.”

“Dạ.” Nha hoàn kia vội vàng gật đầu, nhanh chân đuổi theo Hàn Dĩnh.

Hàn Diệu lắc đầu, một lần nữa nhìn xuống dưới lầu.

Hàn Dĩnh rời khỏi sương phòng thì vội vàng đi xuống lầu.

Nàng ta nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thừa dịp không ai chú ý, đi thẳng đến trước hậu viện.

Mà giờ phút này nha hoàn vẫn luôn quan sát sương phòng bọn họ hơi mím môi, cũng vôi vàng bưng khay đi qua.

Tới hậu viện, Hàn Dĩnh nói với nha hoàn phía sau: “Ngươi đi tìm nha đầu thối họ Điền kia đi.”

Nha đầu họ Điền, chính là người động tay động chân lên ly trà và đệm hương bồ của Cố Vân Đông, kết quả bị Thiệu Văn bắt lại.

Nhưng nha hoàn phía sau lại không yên tâm nàng ta: “Tiểu thư, thế tử dặn dò nô tỳ phải theo bên cạnh ngài, tránh cho ngài có yêu cầu gì……”

Hàn Dĩnh trực tiếp đá nàng ta một cái: “Hiện tại bổn tiểu thư muốn ngươi đi tìm người, nhanh cút đi.”

Nha hoàn cảm thấy đau nhức, nhưng không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu vội vàng chạy đi tìm người.

Tòa biệt viện này rất lớn, hành lang trong hậu viện cũng rất ngoằn nghèo phức tạp.

Nha hoàn kia mới rẽ một cái đã biến mất không thấy tăm hơi, Hàn Dĩnh đứng đó một lúc, trong lòng càng thêm bực bội. Nàng ta dậm chân mất kiên nhẫn nhìn về phía đại sảnh. Đến lúc này nàng ta vẫn chú ý tình huống của Cố Vân Đông, mong đợi dược của nàng ta phát huy tác dụng.

Đáng tiếc, Cố Vân Đông vẫn đang vui vẻ trò chuyện với Thiệu Thanh Viễn, dáng vẻ vô cùng thành thạo.

Hàn Dĩnh ‘phi’ một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Nhưng mà đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến hai giọng trò truyện nhỏ.

“Ai da, ta vừa nhìn thấy vị tiểu thư của Bình Nam Hầu phủ nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi ghế lô, cũng không biết muốn đi tìm ai gây chuyện.”

“Sao ngươi biết là người ta đi gây chuyện? Nhỡ đâu là có việc gấp thì sao?”

“Hầy, ta thấy việc gấp duy nhất của nàng ta chính là gả cho Thiệu công tử.”

“Đừng nói bậy, Thiệu công tử đã có phu nhân rồi.”

“Có phu nhân thì sao? Trong thiên hạ này làm gì có tiền lệ nào nói nam nhân không thể có tam thê tứ thiếp?”

“Hàn tiểu thư là đại tiểu thư của Bình Nam Hầu phủ đó, sao có thể làm thiếp cho người ta được?”

“Bởi vậy mới nói, Hàn tiểu thư muốn đạp ngã vị trí của Thiệu phu nhân để thượng vị đó. Ngươi không thấy ánh mắt của nàng nhìn Thiệu phu nhân chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ấy sao. Nàng ta cũng không nhìn lại chính mình xem, không xinh đẹp bằng Thiệu phu nhân, tính tình không tốt bằng Thiệu phu nhân, cũng chẳng có bản lĩnh như Thiệu phu nhân, ngay cả giọng nói cũng chẳng dễ nghe bằng Thiệu phu nhân. Nàng ta như vậy, Thiệu công tử coi trọng nàng mới lạ.”

Hàn Dĩnh nghe đến đó, sắc mặt tức khắc xanh mét.

Nhưng tiếng nói chuyện ở chỗ rẽ kia không ngừng lại, vẫn dùng âm lượng vừa đủ không lớn không nhỏ để nàng ta có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Hàn tiểu thư này đúng là không biết tự lượng sức mình, còn tưởng rằng mình xinh đẹp trời sinh, chỉ cần ngoắc tay một cái là không có nam nhân nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay. Người như Thiệu công tử, nếu thật sự muốn sẽ lấy người có quyền có thế, vậy chẳng phải kinh thành đầy rẫy những vị tiểu thư danh môn có tri thức lại hiểu lễ nghĩa à.

Ngài ấy và Thiệu phu nhân bởi vì tình cảm thâm hậu nên mới kết làm phu thê, há có thể để một vài kẻ tiểu nhân ở đâu nhảy ra phá hoại?”

“Ta cũng thấy vậy, ngươi xem Thiệu phu nhân đối xử với mấy người hạ nhân chúng ta thật tốt, nàng và Thiệu công tử chính là duyên trời tác hợp, Hàn tiểu thư…… chậc chậc.”

Sắc mặt Hàn Dĩnh đen sì, ngón tay nắm chặt lại, móng tay đâm rách lòng bàn tay.

Nàng ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đột nhiên xoay người đi đến trước mặt hai nha hoàn nói xấu nàng ta: “Các ngươi nói ai? Là ai dạy các ngươi nói mấy lời này?”

Hai nha hoàn kia nhìn thấy nàng ta thì hoảng sợ mở to hai mắt nhìn: “Ah……” Hét lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.

Hàn Dĩnh sửng sốt, nàng ta không ngờ hai người này nói xấu xong bị mình tóm được chẳng những không quỳ xuống bồi tội mà chớp mắt một cái đã bỏ chạy không thấy đâu.

Nàng ta giận đến phát run đuổi theo vài bước nhưng rốt cuộc vẫn để cho hai người kia chạy mất.

Hàn Dĩnh dậm chân thật mạnh, căm hận đập vào cây cột bên cạnh, lửa giận trong lòng không thể nào áp xuống được, khiến nàng ta nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.

“Cố Vân Đông, Cố Vân Đông, Cố Vân Đông, cái đồ tiện nhân này.”

Hàn Dĩnh lại đánh mạnh vào cây cột, đôi mắt ửng hồng chạy về phía đại sảnh.

Trên đại sảnh vẫn còn vô cùng náo nhiệt, một vài người đang đi lại, còn những người khác thì vẫn đang nhìn ngồi ở chỗ của mình.

Cho nên khi Hàn Dĩnh đột nhiên vọt vào, trong nháy mắt đã thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người.

Bình Luận (0)
Comment