Chương 886: Ngươi xác thật không bằng nàng
Đại đường đột nhiên tĩnh lặng, mọi người đều nhất trí nhìn về phía Hàn Dĩnh.
Lầu hai Hàn Diệu tất nhiên cũng thấy được, hắn nhíu mày, lập tức đứng dậy đi ra ghế lô.
Nhưng lúc này Hàn Dĩnh đã không nhịn được mà hét lên: “Cố Vân Đông, giao hai nha hoàn kia ra đây.”
Cố Vân Đông nghi hoặc nhìn nàng ta, vẻ mặt vô tội: “Hàn tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Nha hoàn nào?”
“Ngươi đừng giả ngu, hai nha hoàn kia nếu không phải là người của ngươi, sao có thể nói bậy sau lưng ta.” Hàn Dĩnh đi nhanh đến trước mặt Cố Vân Đông, ngón tay run rẩy chỉ vào cô: “Cái đồ tiện nhân, ai cho ngươi mặt mũi mà nói ta chỗ nào cũng không bằng ngươi, quả thực nực cười. Ta nói cho ngươi, nếu ngươi không giao hai nha đầu thối kia ra đây, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Thiệu Thanh Viễn cau mày, che ở trước mặt Cố Vân Đông, đẩy tay Hàn Dĩnh ra, lạnh mặt nói với nàng ta: “Hàn tiểu thư, mời ngươi chú ý lời nói, ngươi ở trong đại hội của Bạch gia ta tổ chức lại chỉa tay vào thê tử ta mắng, có để Bạch gia ta vào mắt không?”
Phía sau Cố Vân Đông vẻ mặt hơi sợ hãi: “Đúng vậy, ngươi còn kêu đánh kêu giết với ta, nơi này chính là phủ Tuyên Hòa, ngươi chạy đến phủ thành chúng ta giương oai, thật sự không có quy củ.”
“Không quy củ chính là ngươi, ngươi là đồ tiện nhân, còn giả bộ vô tội gì, ghê tởm làm người ta muốn nôn, ta hiện tại muốn đánh chết ngươi, dạy ngươi cách làm người, miễn cho ngươi về sau chết như thế nào cũng không biết.”
Nói xong, Hàn Dĩnh muốn vòng qua Thiệu Thanh Viễn tới cào Cố Vân Đông.
Người ở đây đều bị khiếp sợ: “Hàn tiểu thư này sao…… Tính tình như vậy? Loại người một lời không hợp đã ra tay như vậy, cùng người đàn bà đanh đá có cái gì khác nhau?”
Đáng tiếc, Hàn Dĩnh không thể động đến Cố Vân Đông, mới vừa tiến lên một bước đã trực tiếp bị Thiệu Thanh Viễn đẩy ra.
Hàn Dĩnh ngã ngồi trên mặt đất, không dám tin ngẩng đầu lên.
Nàng ta nhìn Thiệu Thanh Viễn, thấy hắn lạnh lùng trừng mắt với mình, đối với Cố Vân Đông lại kiệt lực bảo vệ, trong lòng càng thêm khó thở, ngồi dưới đất đạp hai chân: “Thiệu Thanh Viễn, huynh có phải kẻ đần không? Ta nói cho huynh biết, huynh căn bản đã bị nữ nhân này lừa. Nàng ta ở trước mặt huynh tỏ vẻ hiền lương thục đức, sau lưng lại là tiểu nhân. Huynh biết nàng ta nói ta thế nào không? Nàng ta thế nhưng lại nói ta chỗ nào cũng không bằng nàng ta, nàng ta tính là cái gì chứ? Nữ nhân nông thôn nhà nghèo, nói tiền không có tiền muốn quyền không có quyền, vậy mà cũng dám nói ta không bằng nàng ta? Quả thực nực cười.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn Hàn Dĩnh vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngươi xác thật không bằng nàng.”
Hàn Dĩnh: “……”
Mọi người: “……”
Chuyện này, biết các ngươi phu thê tình thâm, nhưng đối phương dù sao cũng là đại tiểu thư Bình Nam Hầu phủ, nói như vậy cũng không sợ đắc tội với người ta sao?
“Ngươi, ngươi……” Hàn Dĩnh tức giận muốn chết.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, có người muốn tiến lên nâng nàng ta dậy, nhưng ở đây phần lớn là nam tử, rốt cuộc nam nữ cách biệt, chỉ có thể khuyên nhủ: “Hàn tiểu thư, ngươi trước đứng lên đi, này……”
“Ngươi cút ngay.” Hàn Dĩnh lại quay đầu, hung ác trừng mắt người nói chuyện: “Ngươi cũng muốn nói ta không bằng Cố Vân Đông, ngươi cũng chê cười ta sao?”
Nàng ta không biết tốt xấu như vậy, người nọ nhíu mày, yên lặng lui trở về.
Lúc mọi người không biết nên khuyên hay là nên nghị luận, ghế lô nào đó trên lầu hai đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Thiệu công tử, lời này của ngươi ta cũng không dám gật bừa. Tuy nói Thiệu phu nhân là phu nhân ngươi, nhưng so với đại tiểu thư Bình Nam Hầu phủ, xác thật vẫn kém hơn chút.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía ghế lô số 11.
Cửa sổ ghế lô được mở ra, để lộ ra một nam tử trẻ tuổi, gương mặt lạ lẫm không mấy thu hút. Hai người Thiệu Thanh Viễn cũng không nhận ra người này.
Nhưng Hàn Dĩnh lại nhận ra, đây chính là người của bọn họ.
Gương mặt nàng ta vui vẻ, vội vàng từ dưới mặt đất đứng lên.
Người ở ghế lô số 11 kia tiếp tục nói: “Hàn tiểu thư nói thế nào cũng là đại tiểu thư của Bình Nam Hầu phủ, là tiểu thư hầu phủ, đại đa số nữ tử đều không bằng nàng đúng không? Không nói đến những cái khác, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, xin hỏi Thiệu phu nhân có biết không? Nghe nói Thiệu phu nhân xuất thân là nữ tử nông gia, từ nhỏ đã phải làm việc nhà nông, ngay cả thời gian học chữ cũng không có, chỉ sợ cũng chẳng thể nào viết chữ tử tể được?”
“Ngươi nói cái rắm.” Lúc này đột nhiên có tiếng quát lớn từ một cái ghế lô khác: “Ngươi là người nào? Ngươi thì biết cái gì? Thiệu phu nhân là người tài giỏi hiếm có, là một nữ tử không hề thua kém đấng mày râu, khiên người ta khâm phục vô cùng. Thân phận của nàng còn lớn hơn mấy nữ tử bình thường. Ai nói nàng không có tiền không có quyền, việc buôn bán đường trắng mà Thiệu phu nhân dâng tặng cho triều định, khiền toàn bộ phủ Tuyên Hòa được vẻ vang, đại tiểu thư của Bình Nam Hầu phủ có thể làm được như vậy không?”
Hai người Thiệu Thanh Viên nhìn về phía người đang nói chuyện, đây là khách nhân ở ghế lô số 3.
Người này trông rất quen mặt, là người xuất thân từ gia đình phú quý ở phủ Tuyên Hòa.
Nhân duyên của Cố Vân Đông ở phủ Tuyên Hòa vẫn luôn rất tốt. Tuy rằng việc kinh doanh đường trắng bị giới hạn mua bán, nhưng nó vẫn mang lại không ít lợi nhuận và thu nhập cho người ở Phủ Thành.
Hơn nữa những quý phụ được tiếp đãi ở Tân Minh Các, sau khi trở về tất nhiên cũng sẽ nói vài câu với trượng phu của mình, cho nên cái tên Cố Vân Đông ở trong vòng thượng lưu phủ Tuyên Hòa, kỳ thật cũng ngang hàng với Thiệu Thanh Viễn.
Khách nhân ở ghế lô số 11 thấy có người nói giúp cho Cố Vân Đông, thì nhíu chặt mày lại, hừ lạnh nói: “Làm phủ Tuyên Hoà vẻ vang thì thế nào? Nói đến cùng nàng chỉ là nữ tử, cũng chỉ có thể làm đến bước này. Kể cả dâng tặng đường trắng cho triều đình thì chẳng qua cũng là vì lợi ích của bản thân mà thôi, có thể mang lại chỗ tốt gì cho Thiệu công tử chứ? Nàng ta có giúp đỡ được Thiệu công tử tí nào không?”
Nói xong lại hừ lạnh một tiếng: “Hàn tiểu thư không giống như vậy. Những người mà nàng ta kết giao đều là những tiểu thư danh gia phú quý, chỉ nói đến những mối giao thiệp này thôi đã hơn hẳn một thôn phụ xuất thân từ nông thôn rồi. Thiệu công tử cần người có thể trợ lực mình như vậy.”
Cửa sổ ghế lô số 7 bị đẩy ra, lại là một quý khách ở phủ Tuyên Hòa trả lời: “Ai nói Thiệu phu nhân không có nhân mạch? Sợ là ngươi bị kẹt trong xó xỉnh nào bây giờ mới ra đúng không? Tân Minh Các của Thiệu phu nhân mở đến tận Kinh Thành rồi, trong Kinh Thành có không biết có bao nhiêu quý phụ thích uống trà nói chuyện phiếm ở đó, ngươi có đếm được không?”
“Nói như ngươi, các phu nhân tiểu thư ở Kinh thành cũng thích đến các cửa hàng bạc mua trang sức, vậy có phải có thể nói bà chủ cửa hàng bạc cũng có nhân mạch tốt, có thể những quý phụ này bán mặt mũi đúng không?”
“Khoan hãy nói, Thiệu phu nhân xác thật có bản lĩnh này. Nàng ấy từ hai bàn tay trắng gây dựng được thành tựu như bây giờ, điều đó chứng tỏ nàng có bản lĩnh, người có bản lĩnh, đương nhiên có thể trợ giúp Thiệu công tử.”
Cố Vân Đông thấy khách nhân trong ghế lô trên lầu hai ngươi tới ta đi, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút cảm động.
“Thiếp không biết hóa ra thanh danh của mình lại tốt như vậy. Người ta không hề quen biết cũng dám đứng ra đối đầu với Bình Nam Hầu phủ nói chuyện thay thiếp.”
Thiệu Thanh Viễn lặng lẽ kéo tay cô một cái, nói: “Nàng vốn dĩ rất tốt, không cần phải tự coi thường bản thân.”
“Nhưng như vậy hoàn toàn không có chỗ trống cho chúng ta phát huy.”