Chương 887: Vân Đông, đừng sợ, cứ làm đi
Không chỉ cô, những người khác trong Bạch gia đều nóng lòng muốn lên tiếng phản bác.
Ngay cả những sư thúc và sư bá cũng muốn mở miệng, nhưng căn bản không chen vào được cuộc đối thoại của mấy người kia.
Ngay khi Cố Vân Đông vừa dứt lời, căn phòng đầu tiên đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Cãi cái gì mà cãi, ầm ĩ cái gì.”
Tiếng nói này vừa phát ra, toàn bộ đại sảnh và đến cả phòng riêng đều an tĩnh.
Cửa sổ phòng đầu tiên bị mở ra, một người đàn ông dáng dấp giống hộ vệ đứng bên cạnh cửa sổ.
Giọng nói của hắn hàm chứa nội lực, ẩn ẩn có một chút áp bức, nháy mắt xuyên thủng màng nhĩ mọi người: “Nếu trong các ngươi, ai cũng không phục ai, đều cảm thấy đối phương không bằng mình, vậy để cho những người ở đây nhìn xem bản lĩnh của các ngươi, không phải là được sao??”
“Nhìn cái gì?”
Hộ vệ kia quay đầu vào trong phòng, trong phòng còn có người, dường như đang nói gì đó.
Nhóm Mayy dịch.
Nói xong, hộ vệ kia quay lại, tiếp tục nói: “Thiệu phu nhân và Hàn tiểu thư đều cảm thấy mình mạnh hơn đối phương, vừa vặn chỗ ta có một chuyện, nếu ai có thể hoàn thành, vậy có thể chứng minh ai lợi hại hơn.”
Cố Vân Đông nhíu mày: “Ngươi là ai?” Đừng tự mình quyết định, được chứ?
Hộ vệ kia lại không trả lời, tiếp tục nói: “Đương nhiên cũng bao gồm gia thế và bối cảnh, dù sao có thể đầu thai cũng coi như là một loại bản lĩnh. Nếu ai hoàn thành trước, đối phương cũng không thể nói gì thêm.”
Cố Vân Đông tức đến bật cười: “Ta cũng không có……”
“Khá tốt.” Cửa sổ phòng số 2 cũng được mở ra, một người nam nhân có vẻ lớn tuổi thò đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Người này vừa thò đầu ra, những người ở đây nhận ra ông ấy đều không khỏi mở to hai mắt nhìn.
“Là lão quốc công.”
“Lão quốc công vậy mà cũng tới.”
Lão quốc công nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ta nghe không ít chuyện về ngươi, không biết có thể để lão già như ta mở mang tầm mắt hay không, nhìn xem ngươi có thật sự là một nữ anh hùng hay không?”
Cố Vân Đông lập tức muốn phủ nhận: “Ta không phải……”
Lão quốc công đã thu hồi tầm mắt, căn bản không cho cô cơ hội để phản bác, nhìn về phía Bạch Ung: “Bạch thần y, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạch Ung bật cười nhìn hắn, sau đó nói với Cố Vân Đông: “Cháu dâu, không cần sợ hãi, cứ làm đi, để cho bọn họ biết Bạch gia ta đều là tàng long ngọa hổ, mọi người đều giỏi cả.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật hai cái, người thật đúng là ông nội ruột.
Lão quốc công bật cười, lại nhìn về phía Bình Nam Hầu, không biết đứng bên cạnh cửa sổ lúc nào, nói: “Hầu gia, ngươi thì sao?”
“Ta đương nhiên không thành vấn đề.” Sắc mặt Bình Nam Hầu còn có chút tái nhợt, giờ phút này lại đứng thẳng người, gật đầu đồng ý.
Dù sao hộ vệ kia cũng đã nói, gia thế bối cảnh cũng coi như một loại bản lĩnh, nói cách khác, nếu Hàn Dĩnh không làm được thì người Hàn gia cũng có thể hỗ trợ.
Cố Vân Đông thì khác, nếu nàng ta tìm Bạch gia trợ giúp, vậy thật sự ứng với câu kia, căn bản nàng ta không thể để nhà chồng trợ giúp nửa điểm, bằng không sẽ không tính là bản lĩnh.
Cho nên, Bình Nam Hầu cũng không dị nghị.
Chỉ là lúc này hắn lại không hiểu, rõ ràng Hàn Diệu đã sớm ra ngoài, vì sao đến bây giờ còn không chưa xuất hiện ở dưới lầu?
Lão quốc công thấy cả hai bên đều không có ý kiến, ông hài lòng cười, nói với phòng bên cạnh: “Như vậy, mời tiên sinh phòng đầu tiên ra đề đi. Nhưng lão phu phải nói trước, đề mục này cần phải công bằng chính trực, nếu không ta cũng không đáp ứng.”
Hộ vệ kia ngẩng đầu, chắp tay cung kính với lão quốc công, nói: “Đương nhiên.”
Sau khi nói xong, hắn trở về phòng, hình như đi đến trước mặt chủ nhân để nghe đề mục.
Nhưng người khách trong phòng đầu tiên này vẫn không lộ diện, cũng không biết là người phương nào.
Chẳng mấy chốc, hộ vệ kia lại xuất hiện bên cạnh cửa sổ, truyền đạt lại đề mục của chủ tử.
“Chuyện cũng rất đơn giản, nếu hôm nay là đại hội thảo luận về y thuật, vậy đương nhiên cũng không thoát khỏi chủ đề này. Nhưng Thiệu phu nhân và Hàn tiểu thư đều không am hiểu về y thuật, vậy thì chúng ta chọn một việc mà các ngươi có thể làm, nhưng nó cũng có liên quan đến y thuật.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, nhao nhao gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Có thể.”
“Chuyện liên quan đến y thuật, vừa lúc chúng ta cũng có thể nhận xét.”
Dù sao ở đây hơn phân nửa đều là đại phu.
Hộ vệ kia liền nói: “Các chư vị đại phu ở đây lúc trước đều nói, trong ba năm qua bản thân gặp phải các bệnh nan y cùng phương thức chẩn đoán và điều trị, những việc này vừa rồi cũng đã được ghi chép lại. Chủ tử nhà ta còn nghe nói, những y thư này sẽ được chỉnh sửa thành sách, một lát nữa sẽ phân phát xuống. Nếu Thiệu phu nhân muốn tỷ thí năng lực với Hàn tiểu thư, vậy chúng ta bắt đầu từ cuốn sách y thuật này đi, thấy thế nào? Cũng không mất quá nhiều thời gian, hôm nay Thiệu phu nhân và Hàn tiểu thư mỗi người chép ra ba trăm bản, tốc độ ai nhanh hơn, chữ viết ai gọn gàng và tinh tế hơn, người đó sẽ giành chiến thắng.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên, y thư như vậy đương nhiên bọn họ lấy được càng sớm càng tốt, dù sao có thể sớm ngày nghiên cứu kỹ càng, nếu có chỗ nào không hiểu, thừa dịp Bạch Ung còn ở đây, có thể hỏi nhiều một chút.
Lão quốc công cũng nói: “Được, chủ ý này không tồi, vừa có thể tỷ thí, lại có thể xuất ra một phần lực cho đại hội hôm nay, quả thật vô cùng có ý nghĩa.”
Hộ vệ kia nhìn về phía Hàn Dĩnh: “Hàn tiểu thư cảm thấy như thế nào?”
Hàn Dĩnh nhìn về phía cha mình, Bình Nam Hầu hơi gật đầu, Hàn Dĩnh hừ lạnh: “Ta không thành vấn đề.”
Hộ vệ kia lại nhìn về phía Cố Vân Đông: “Còn Thiệu phu nhân?”
Cố Vân Đông nhịn không được trợn trắng mắt, ha, cuối cùng cũng hỏi đến đương sự là cô sao?
Những người này thật quá lợi hại, cô cái gì cũng chưa nói đã thay cô quyết định.
Đặc biệt là ông nội bên cạnh, nếu không phải ông ấy ở bên cạnh dỗ dành, Cố Vân Đông đã trực tiếp cự tuyệt từ lâu.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông cũng không buồn quan tâm đến thâm niên và tôn ti, nhịn không được trừng mắt nhìn ông ấy.
Nhưng đối diện với bộ dáng tự tin tràn đầy của ông ấy, giống như cháu dâu mình là thiên hạ vô địch, cô lại có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Quên đi, lời cũng đã nói ra, trước mặt nhiều người như vậy, vẫn phải cho ông nội một chút mặt mũi.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn giọng nói ép tới cực thấp nói với Bạch Ung: “Ông nội, lần này người quá lỗ mãng rồi, chẳng may đối phương là người của Bình Nam Hầu phủ, cố ý làm khó Vân Đông, đến cuối cùng không có cách nào kết thúc việc này thì phải làm sao?”
“Được rồi, được rồi, cháu cũng đã giáo huấn ta lâu như vậy, còn chưa nói xong sao? Dù sao ngươi là cháu trai hay là ta là cháu trai hả?”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Người đến một chút cũng không giống ông nội.
“Hơn nữa, cháu dâu của ta lợi hại như vậy, ta cũng chưa từng thấy nữ tử nào lợi hại hơn nàng, đối phó với Hàn tiểu thư óc heo kia, căn bản dư dả. Ngươi lại đi nhọc lòng cái gì? Người đưa đề mục kia làm khó Vân Đông, không phải còn có chúng ta thay nàng làm chủ sao?”
Thiệu Thanh Viễn quả thực không biết phải nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể để lại một câu: “Lần này cho qua, nhưng loại chuyện này chỉ được một lần này, không có lần sau.”
Bạch Ung khẽ hừ một tiếng, dường như đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Ồ, ngươi nói như vậy, có phải chứng tỏ Vân Đông có biện pháp thắng đề mục của người trong phòng đầu tiên đưa ra không?”
Thiệu Thanh Viễn không đáp lời, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ khác…đâu chỉ là có biện pháp?
Hắn hoài nghi, người trong phòng đầu tiên cố ý ra đề mục như vậy là đang thả nước cho Vân Đông.