Chương 888: Ngươi hòa li với Thiệu công tử
Chép ba trăm quyển sách y, phải có tốc độ còn phải viết chữ chỉnh tề, loại chuyện này đương nhiên dành cho thư sinh hoàn thành là tốt nhất.
Mà toàn bộ phủ Tuyên Hòa, nơi nào có được nhiều thư sinh và học tử nhất, đó là học viện Thiên Hải.
Vừa lúc, cha của Vân Đông là Cố Đại Giang đang theo học tại học viện Thiên Hải, hơn nữa nhân duyên của ông ấy cũng không tồi. Chỉ cần ông ấy tìm người tới chép, muốn thắng cũng không khó.
Nghĩ đến đây, Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, liếc nhìn căn phòng đầu tiên.
Hộ vệ trong phòng kia còn đang chờ Cố Vân Đông trả lời, thấy cô chậm chạp không đáp lời, không khỏi lên tiếng lần nữa: “Thiệu phu nhân, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Hàn Dĩnh thấy Cố Vân Đông trầm mặc, cho rằng cô sợ, không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cố Vân Đông gật đầu: “Có thể, nhưng có chuyện này ta muốn hỏi một chút.”
“Ngươi hỏi đi.”
“Nếu ta thắng thì thế nào, thua thì làm sao?” Cũng không thể tỷ thí vô ích được, nếu không cho Bình Nam Hầu đổ máu, vậy làm sao được?
Hộ vệ kia sửng sốt, quay đầu hỏi chủ tử nhà mình.
Nhưng người bên trong còn chưa đáp lại, đã nghe Hàn Dĩnh nói: “Nếu ngươi thua, chứng tỏ ngươi không có bản lĩnh cũng không có năng lực, vậy ngươi cũng không xứng với Thiệu công tử, ngươi phải hòa ly với Thiệu công tử.”
Lời này vừa dứt, trong đại sảnh lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao.
Cố Vân Đông không tin nổi nhìn về phía Hàn Dĩnh: “Đầu óc ngươi không có vấn đề chứ?”
“Ngươi nói cái gì?!”
Cố Vân Đông cười lạnh: “Hàn tiểu thư lớn như vậy mà còn chưa hiểu cái gì gọi là quy củ sao? Ta và phu quân ta là do cha mẹ cho người tới mai mối, đường đường chính chính lễ nghĩa chu toàn mà thành thân. Chưa kể, ta có bản lĩnh và năng lực hay không, thân phận và bối cảnh có đủ mạnh hay không. Cho dù hôm nay ta không có nhan sắc cũng không một xu dính túi, là một kẻ điên, một người ngốc không biết gì, ta vẫn là con dâu được Bạch gia thừa nhận. Vợ chồng chúng ta muốn hòa li hay không, việc đó phải qua bàn bạc của hai chúng ta, hơn nữa còn có người nhà hai bên chứng kiến mới có thể quyết định. Ngươi là một người ngoài, có tư cách gì mà muốn người khác hòa li? Dựa vào cái gì mà ta phải dùng hôn nhân thiêng liêng và trang trọng của chúng ta đánh cuộc thắng thua với ngươi?”
Mọi người nghe xong liên tục gật đầu, không sai, chính là lý lẽ này.
Sắc mặc Hàn Dĩnh nháy mắt trở nên khó coi.
Cố Vân Đông vẻ mặt trào phúng nhìn nàng ta: “Hay là nói, đối với Hàn tiểu thư mà nói, hôn nhân chỉ là trò đùa, có thể lấy ra làm tiền đặt cược, có thể tùy ý giẫm đạp? Hoặc là, quy củ của Bình Nam Hầu phủ các ngươi chính là như thế, một tiểu thư nhà giàu chưa xuất giá lại có thể nhúng tay vào hôn nhân của người khác, không cần mở miệng cũng có thể khiến cho người khác hòa li? Vậy thì hôm nay ta thật sự được học hỏi thêm, có lẽ chư vị ở đây cũng được mở mang tầm mắt.”
Tiếng nghị luận trong đại sảnh trong nháy mắt trở nên càng sôi nổi, thậm chí có một số vị khách quý ở sương phòng trên lầu hai còn cười thành tiếng.
Nhóm Mayy dịch.
Sắc mặt Hàn Dĩnh đỏ bừng, nàng ta muốn phản bác, nhưng xung quanh toàn bộ đều là giọng nói chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bình Nam Hầu sắc mặt tái xanh, thiếu chút nữa không khống chế được muốn xé nát Cố Vân Đông, kẻ dám hủy hoại thanh danh của con gái của hắn và Bình Nam Hầu phủ.
Hít sâu một hơi, Bình Nam Hầu nói: “Dĩnh Nhi chỉ đùa một chút thôi, Thiệu phu nhân hà tất phải so đo như vậy chứ? Không bằng Thiệu phu nhân nói xem, thắng thua phải làm như thế nào?”
Cố Vân Đông liếc ngụy quân tử này một cái: “Được rồi, nếu Hầu gia đã nói như vậy, ta đây cũng không quanh co nữa. Đơn giản, nếu ta thắng, Hầu gia phải đưa cho ta viên Thiên Sơn Tuyết Liên trân quý trong phủ.”
Phủ Bình Nam Hầu có Tuyết Liên, việc này không tính là bí mật.
Bình Nam Hầu híp mắt lại, kỳ thật trong lòng không nỡ. Thứ này không dễ dàng có được, nếu cứ như vậy đưa cho người khác, hắn sẽ hối hận muốn chết.
Nhưng phải nói lại, chuyện ai thua ai thắng còn chưa phân rõ.
Trong mắt Bình Nam Hầu hiện lên một tia sáng, cười lạnh nói: “Không thành vấn đề, vậy nếu Thiệu phu nhân thua thì như thế nào?”
“Hầu gia có thể đưa ra một yêu cầu.”
Con ngươi Bình Nam Hầu híp lại, cười nói: “Nếu Thiệu phu nhân thua, vậy thì từ nay về sau sẽ không thể kinh doanh buôn bán đường trắng nữa. Ý ta là, bất luận là việc làm ăn nào liên quan đến đường trắng.”
Ý trong lời nói của hắn chính là cửa hàng Cố Ký không thể mở, xưởng Cố Ký cũng không thể dùng.
Thậm chí, nếu Bình Nam Hầu muốn nghiêm túc so đo, thì ngay cả Tân Mính Các cũng không cho phép có phần của cô. Xét cho cùng, ở Tân Mính Các dù là trà sữa hay là điểm tâm, đường trắng cũng chiếm không ít phân lượng.
Cố Vân Đông biết người này không phải thứ gì tốt, cô ngẩng đầu, bình tĩnh chống lại ánh mắt tràn ngập khiêu khích của Bình Nam Hầu.
“Thiệu phu nhân, thấy thế nào?”
Cố Vân Đông nói: “Yêu cầu này quá không công bằng, ta chỉ muốn một viên Thiên Sơn Tuyết Liên, thứ này có giá. Ngài lại muốn chặt đứt sinh kế sau này của ta, cơ hồ muốn toàn bộ gia sản của ta. Nhưng nếu Bình Nam Hầu muốn đưa ra yêu cầu này, ta đây không đáp ứng cũng không tốt, nhưng ta muốn thêm một điều kiện.”
“Mời nói.”
“Nếu ta thắng, ta chẳng những muốn Thiên Sơn Tuyết Liên, còn muốn Hàn tiểu thư quỳ xuống dập đầu ba cái với ta, xin lỗi vì vừa rồi nàng ta nói năng lỗ mãng, xin lỗi vì phá hư đại hội thảo luận y thuật!!”
Cố Vân Đông vừa dứt lời, toàn bộ đều an tĩnh.
Bình Nam Hầu nhíu chặt mày, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Dĩnh chịu không nổi kích thích, chỉ muốn hung hăng nhấn đầu Cố Vân Đông mà gật đầu đồng ý: “Được, ta đáp ứng.”
Cố Vân Đông cười nói: “Mọi người đều nghe được rồi chứ?”
Lão quốc công là người đầu tiên trả lời: “Đương nhiên, chúng ta đều nghe thấy rất rõ ràng.”
Sau đó, ông ấy nhắc lại quy tắc một lần nữa: “Thiệu phu nhân và Hàn tiểu thư đã ước định, hôm nay trong thời gian ngắn nhất ai có thể chép xong 300 quyển sách y, hơn nữa chữ viết chỉnh tề không bị sai lệch, thì người đó sẽ giành chiến thắng. Nếu Thiệu phu nhân thắng, thì người phủ Bình Nam Hầu phải hai tay dâng lên Thiên Sơn Tuyết Liên trân quý, và Hàn tiểu thư phải dập đầu nhận sai. Nếu Hàn tiểu thư thắng, thì từ nay về sau Thiệu phu nhân không thể tiếp tục kinh doanh đường trắng.”
Giọng nói vừa kết thúc, liền có người đặt ra vấn đề: “Nhưng hôm nay chỉ có một quyển sách y, làm sao chia cho hai người?”
Văn thư đang sửa sang lại ngẩng đầu, nói: “Không sao, vừa rồi ta đã cùng hai vị văn thứ khác sao chép ra một quyển nữa, trên tay vừa vặn có hai quyển. Yên tâm, giống nhau như đúc.”
Nói xong, người nọ đem sách y đã được biên soạn xong, giao cho Cố Vân Đông và Hàn Dĩnh.
Hàn Dĩnh vừa lấy được sách, không nói hai lời đã xoay người lên lầu.
Ngay khi nàng ta vào phòng không bao lâu, Hàn Diệu vẫn chưa từng xuất hiện đột nhiên trở lại, chỉ là sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, rất hung ác.
Bình Nam Hầu kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Lúc con đang đi ra ngoài, đụng phải một hạ nhân hấp tấp lỗ mãng hắt một chậu nước hôi thối không biết làm từ gì lên người. Con phải đi thay quần áo.”
Hắn đường đường là thế tử của Bình Nam Hầu phủ, cũng không thể mang theo một thân nước thối đi ra ngoài gặp người khác.
Ban đầu hắn muốn trở lại phòng riêng, bảo hạ nhân đến xe ngựa lấy quần áo để hắn thay.
Nhưng cố tình khách quý trên lầu hai quá nhiều, bởi vì Hàn Dĩnh nháo ra động tĩnh, đã có vài phòng mở cửa, có người từ bên trong đi ra.
Hàn Diệu không có cách nào, chỉ có thể bảo gã sai vặt che chắn cho mình, vội vàng vào hậu viện không có người ở, để gã sai vặt đi lấy quần áo.
Chờ hắn tắm rửa và thay xong y phục, trở lại đại sảnh, chuyện đã phát triển đến mức hắn không có cách nào ngăn cản nổi.