Chương 889: Cố Vân Đông sao còn chưa hành động
Bình Nam Hầu nghe vậy, nhíu mày.
Hắn thật sự không có tâm tư nghĩ tại sao chuyện lại trùng hợp như vậy, hiện giờ việc cấp bách là nhanh chóng giải quyết chuyện của Hàn Dĩnh trước, thắng Cố Vân Đông rồi nói sau.
Ba người ở trong phòng thương lượng một lát, rất nhanh huynh muội Hàn gia đã xuống lâu.
Ngay sau đó vội vàng rời khỏi biệt viện, hình như đi tìm giúp đỡ.
Mọi người cũng đoán được, dù sao muốn chép ra ba trăm quyển sách y cũng không phải là chuyện nhỏ, không có mấy chục người hỗ trợ, vậy phải chép đến bao giờ?
Nghĩ vậy, mọi người không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông còn đứng trong đại sảch không chút động tĩnh.
Cô còn đang nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn, trên mặt nở nụ cười, một chút dáng vẻ vội vàng cũng không có.
Thật ra Thiệu Thanh Viễn cũng có chút khó hiểu: “Ta ra ngoài tìm người, ra roi thúc ngựa trực tiếp đến học viện Thiên Hải, nhạc phụ tìm đến cả trăm người cũng không thành vấn đề.”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Không cần đi, lát nữa chàng đứng bên ngoài giúp thiếp trông cửa, đừng để bất cứ người nào tiến vào quấy rầy thiếp là được.”
“Sao vậy, có cách nào sao?”
“Ừm, còn nhớ lần trước thiếp nói với chàng cái gì không?” Cố Vân Đông ra hiệu.
Thiệu Thanh Viễn từ trước đến nay luôn ăn ý với cô, lập tức vẻ mặt nghiêm lại: “Ý nàng nói là……”
“Ừm.” Cố Vân Đông gật mạnh đầu.
Thiệu Thanh Viễn lập tức mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy đồ kia ở trên người sao? Hay là cần ta về nhà lấy?”
“Ở trên người……”
Trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, một lát sau nhìn nhau cười.
Bộ dáng này của bọn họ, quả thực làm cho mọi người nghi hoặc. Ngay cả người Bạch gia cũng lộ vẻ khó hiểu, muốn nói cái gì đó lại không tiện hỏi nhiều.
Lão quốc công nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thiệu phu nhân, ngươi không cần đi tìm người hỗ trợ sao?”
“Không cần, người của ta ở đây cũng đủ rồi.” Dứt lời, cô đưa tay gọi Đồng Thủy Đào, Lữ Hồng Tú, còn có Thiệu Văn và Thiệu Võ ra.
Bốn người đứng phía sau cô, Cố Vân Đông mới nói: “Ta cần một gian phòng, không thể để người khác tới quấy rầy chúng ta.”
Lão quốc công lập tức gật đầu: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.”
Nói xong, ông lập tức cho người dọn dẹp lại một gian phòng.
Sau đó, ông lại hỏi Bình Nam Hầu: “Hầu gia, các ngươi có cần phòng không?”
“Nếu thuận tiện thì cũng chuẩn bị cho chúng ta ba gian phòng đi?”
Hắc, ba phòng á, xem ra ông ta tính tìm không ít người giúp đỡ nha.
Lão quốc công cũng dặn dò người đi sửa soạn.
Bên này Cố Vân Đông cũng đã mang theo Đồng Thủy Đào và bốn người đi vào một phòng sau hậu viện.
Những người khác đều vô cùng tò mò, đặc biệt là những người khách ở lầu hai, lúc này đều sôi nổi đi xuống lầu, theo sau Cố Vân Đông muốn nhìn xem rốt cuộc cô tính làm thế nào.
Nhưng mới đi tới cửa đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đứng chắn ở đó.
Có hắn ở đây, cũng không ai được phép tiến vào.
Ngay cả người Bạch gia, cũng không ngoại lệ.
Bởi vậy Bạch Ung chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn trừng mắt liếc Thiệu Thanh Viễn một cái.
Hắn lại không chút dao động.
Trong phòng, Cố Vân Đông cũng đã bắt đầu hành động, trước khi cô tiến vào, trong tay ôm theo một cái rương nhỏ.
Mấy người Đồng Thủy Đào còn cảm thấy khó hiểu nhìn cái rương kia có chút kỳ lạ.
Nhưng ngay sau đó, cả bốn người đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Tiểu thư, sao tiểu thư lại gọi bốn người chúng ta vào trợ giúp chứ? Người cũng biết, để cho muội giơ đao múa kiếm thì được, còn bảo muội chép sách thật sự là muốn mạng của muội. Hơn nữa chữ viết của muội, tuy rằng tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, nhưng vẫn giống như giun bò, căn bản không có cách nào so sánh với người ta.”
Đồng Thủy Đào sắp khóc.
Thiệu Văn và Thiệu Võ cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, phu nhân, trong bốn người chúng ta cũng chỉ có một mình Hồng Tú có khả năng viết chữ tốt. Người bảo chúng ta vào, còn không bằng đi trên đường tùy tiện kéo hai người hữu dụng.”
Cố Vân Đông không nhịn được trừng mắt liếc bọn họ một cái: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau lại đây hỗ trợ ta.”
Trong khi nói chuyện, cô đặt cái rương lên bàn, mở nắp ra rồi cẩn thận lấy đồ vật bên trong ra.
Đồ cô lấy ra trông rất kỳ quái, chọc cho mấy người Đồng Thủy Đào còn có chút ủ rũ thất vọng đều sửng sốt, lần lượt tiến lên xem xét.
“Đây là cái gì?”
“Tiểu thư, trên mặt cái này, tại sao đều là chữ?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Không sai, những thứ này đều là chữ, thứ này gọi là in chữ rời, dùng đất sét tạo ra. So với loại khắc gỗ in mà chúng ta nhìn thấy lúc trước còn thuận tiện và nhanh chóng hơn nhiều, hôm nay chúng ta sẽ dùng cái này để chiến thắng phủ Bình Nam Hầu.”
Lúc này trong triều Đại Tấn, còn chưa có người sử dụng in chữ rời.
Lần trước trong lúc Cố Vân Đông tình cờ phát hiện ra, quả thật trong lòng muốn mau chóng làm ra thứ này.
Nhưng đối với in chữ rời cô chỉ biết đại khái, làm sao để chế tác còn không rõ lắm.
Vì thế, cô và Thiệu Thanh Viễn tìm gỗ thử khắc chữ, lặp đi lặp lại nhiều lần, tuy rằng cũng có thể làm ra bản đơn sơ, nhưng cũng cảm thấy thiếu chút gì đó, nét chữ có chút không đều, không chỉnh tề.
Thiệu Thanh Viễn nói, bề mặt vật liệu gỗ bị xơ và dày, khi dính nước sẽ trở nên cao thấp không đồng đều, sẽ dính thuốc vào nhau, vì vậy khi lấy bản ra quá khó khăn.
Vì thế, bọn họ chuyển sang dùng đất sét.
Sau khi làm ra, Cố Vân Đông cũng không vội lấy ra, dù sao cũng mới đưa kính lúp cho Hoàng đế, ngay sau đó lại đưa in chữ rời, vậy thì quá không thực tế, làm người phải luôn khiêm tốn.
Hơn nữa thứ này, Cố Vân Đông muốn nhắc nhở Cố Đại Giang phát hiện ra thứ này, như vậy có lợi cho việc đề cao danh tiếng của ông ấy.
Đáng tiếc không nghĩ tới sẽ dùng trong trường hợp như hôm nay.
Cố Vân Đông vừa hành động, vừa giải thích cho bọn họ: “Khuôn chữ đất sét này rất mỏng, sau khi khắc xong dùng lửa đốt là có thể cứng lại. Cái này là ván sắt, mặt trên có phủ nhựa thông, sáp được trộn với tro giấy. Đây là khung sắt, đặt mấy thứ này lên ván sắt, sau đó chúng ta dựa theo câu chữ trên sách y mà xếp chữ, cứ như vậy, đã hiểu chưa?”
Mấy người vừa nghe vừa nhìn, ánh mắt không khỏi sáng lên.
“Đã hiểu đã hiểu, tiểu thư, công việc tay chân này là nghề của muội, để muội.”
Cố Vân Đông nhường lại vị trí, lại lấy ra ván sắt thứ hai, cô chuẩn bị hai phần, như vậy cũng thuận tiện hơn.
Cô đưa một phần khác cho Lữ Hồng Tú hoàn thành, còn mình mang theo Thiệu Văn và Thiệu Võ sang một bên.
“Phu nhân, còn chúng ta làm gì đây?”
Cố Vân Đông nói: “Vừa rồi ta nhìn quyển sách y kia, bên trong có không ít chữ thường dùng và chữ lạ, trong khuôn chữ ta chuẩn bị thiếu một chút, chúng ta khắc khuôn chữ tại chỗ luôn.”
Thiệu Văn và Thiệu Võ vội vàng gật đầu, tay người luyện võ tương đối ổn, gọi bọn hắn viết chữ khả năng sẽ run, nhưng khắc chữ sẽ không có vấn đề gì, làm hai lần đã thuần thục.
Năm người phân chia cùng nhau hợp tác, trong phòng an tĩnh làm việc của mình.
Không bao lâu sau, Đồng Thủy Đào đã xếp xong những câu chữ đầu tiên trên sách y, nàng đặc biệt có cảm giác thành tựu nhìn hai cái.
Lữ Hồng Tú bên kia chậm hơn một chút, bởi vì chữ thường dùng hơi thiếu, có mấy chỗ nàng chỉ có thể để trống trước.
Cố Vân Đông tới kiểm tra Đồng Thủy Đào bên kia hai lần, sau khi xác nhận không sai, liền gật đầu.
Nhóm Mayy dịch.
“Được rồi, trước tiên dùng lửa hong một lần.”
Đồng Thủy Đào dựa theo lời cô nói, cẩn thận thực hiện từng bước một.
Sau khi trang đầu tiên được in ngay ngắn, mấy người có mặt nhịn không được không khỏi hoan hô một tiếng.
“Ra rồi.”