Chương 890: Ồ, mang theo thật nhiều người
“Trời ạ, thật chỉnh tề.”
Đồng Thủy Đào cảm thấy nhất định bọn họ sẽ thắng, nhìn chữ viết này xem, vừa thẳng hàng lại quy củ. Đến lúc đó ấn xong hơn 300 quyển, toàn bộ đều giống nhau như đúc, thật là hoành tráng.
“Mau mau mau, lại thêm một tờ nữa, tốc độ nhanh lên.”
“Ta muốn thử xem, mau cho ta.”
Trong phòng liên tiếp vang lên tiếng kinh hô, nhưng rất nhanh ý thức bên ngoài còn có người, một đám lại lập tức che miệng im lặng, vừa yên lặng lại vừa hưng phấn bắt đầu in ấn.
Ngược lại người ngoài cửa nghe thấy âm thanh đều vô cùng tò mò, vò đầu vắt óc suy nghĩ muốn biết bên trong rốt cuộc đang làm cái gì.
Ngay cả Bạch Ung và Bạch Hàng cũng lo lắng, nhìn Thiệu Thanh Viễn canh giữ trước cửa hỏi: “A Dục, Vân Đông rốt cuộc làm cái gì ở bên trong vậy? Con bé chỉ mang theo bốn người Thiệu Văn, bọn họ vào đó có ổn không? Năm người chỉ có năm đôi tay, căn bản không kịp, bằng không con vào xem, có chỗ nào có thể giúp đỡ hay không?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Ông nội, nếu Vân Đông không nói cần hỗ trợ, vậy trong lòng nàng ấy hiểu rõ, không cần lo lắng, chúng ta chờ kết quả là được.”
Bạch Ung không nói gì nữa, nhưng trong lòng càng thêm tò mò, cào cho cả người ông đều khó chịu.
Bình Nam Hầu cũng đang đứng ở bên ngoài híp mắt, âm thầm hừ lạnh một tiếng: “Thiệu công tử ngược lại rất tin tưởng Thiệu phu nhân nhỉ.”
“Đương nhiên, nàng là thê tử của ta, thân làm chồng, tất nhiên sẽ tín nhiệm nàng ấy vô điều kiện.”
Bình Nam Hầu nhất thời nghẹn lời, sắc mặt âm u.
Ông ta cũng không rời đi, sai người đặt ghế dựa dưới bóng mát cạnh hành lang, cứ như vậy canh giữ.
Cơ bản ông ta muốn tìm người tới cửa sổ phía sau, lén xem thử rốt cuộc Cố Vân Đông đang làm cái gì, đáng tiếc, bên ngoài cửa sổ phía sau căn phòng này lại là một cái hồ, trừ phi lặn xuống đáy hồ, nếu không rất khó tới gần.
Nhưng trận tỷ thí này do lão quốc công làm giám khảo, ông ấy từ trước đến nay luôn cẩn thận, căn phòng này là do ông ấy chọn, hơn nữa cũng đã phái người canh giữ ở bên hồ từ trước, chỉ cần nhìn thấy sự khác thường phải báo cáo ngay lập tức.
Bình Nam Hầu phủ không thể để mất mặt như vậy được.
Dịch bởi nhóm Mayy.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng ông ta bắt đầu cảm thấy bất an, dù sao biểu hiện của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn …… quả thật không bình thường.
Bình Nam Hầu có chút lo lắng, quay đầu nhìn về phía cửa.
Mà lúc này, mọi người cũng tò mò đứng trong sân không chịu đi, thấy ông ta như vậy, cũng sai người bưng ghế đặt trên hành lang, vừa nhìn chằm chằm phòng Cố Vân Đông vừa nói chuyện phiếm.
Bạch Hàng thấy thế, dứt khoát cho người bưng bàn nhỏ tới, sắp xếp ở hành lang, trên đó bày trà và điểm tâm cho mọi người vừa nói chuyện vừa thưởng thức.
Khi Cố Vân Đông nửa đường đi lấy giấy, nhìn thấy trên hành lang to như vậy, lúc này đã ngồi đầy người, giống như nghe kịch vậy, còn có người cầm quạt vừa ăn vừa nói chuyện.
Cố Vân Đông: “……”
Cô lắc đầu, xoay người rời đi.
Lúc trở về lại im lặng đóng cửa phòng lại, ngăn cản tầm mắt của những người đang híp mắt thăm dò.
Bọn họ đã in đến bảy tám trang, quyển sách y vốn dĩ cũng không dài, chỉ một nửa thời gian nữa sẽ xong.
Đồng Thủy Đào lau mồ hôi trên trán, nhìn chồng giấy cao dần, tin tưởng càng tăng vọt.
Nàng hỏi Cố Vân Đông mới trở lại: “Tiểu thư, mấy người Hàn tiểu thư đã về chưa?”
“Còn chưa thấy.”
Đồng Thủy Đào nghe được đáp án, hài lòng, hận không thể cười to ba tiếng.
Cố Vân Đông liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục bắt đầu sắp chữ.
Chờ đến khi cô in còn ba trang cuối nữa, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng ồn ào.
Có người cao giọng hô: “Hàn thế tử và Hàn tiểu thư đã trở lại.”
“Há, mang theo thật nhiều người.”
Cố Vân Đông dừng tay một chút, sau đó lại bật cười, tiếp tục động tác.
Ngoài cửa, Hàn Dĩnh lại hơi nâng cằm, vênh váo tự đắc bước vào sân.
Cho dù nàng ta ra ngoài triệu tập mọi người rất mệt mỏi, trên trán cũng có không ít mồ hôi, nhưng vừa rồi nàng ta mang theo gần trăm thư sinh khí thế như cầu vồng đi vào, cảm giác tràn đầy tự hào kia nàng ta chưa bao giờ có.
Nhìn xem, ai nói bối cảnh thân thế là vô dụng?
Nếu không phải bọn họ là người của Bình Nam Hầu phủ, làm sao trong thời gian ngắn có thể tìm được nhiều thư sinh biết chữ như vậy?
Chỉ riêng tấm bảng hiệu Bình Nam Hầu phủ này, chỉ cần bày ra giữa mảnh đất phủ Tuyên Hòa, sẽ có rất nhiều người lại đây.
Hàn Dĩnh và Hàn Diệu đi phía trước, vào hậu viện lập tức đi căn phòng được chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Khi đi ngang qua mặt Thiệu Thanh Viễn, nàng ta cố ý nhìn hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn mắt lại nhìn thẳng, hoàn toàn làm lơ người đối diện.
Hàn Dĩnh mím môi, tâm tình cực kỳ khó chịu, chỉ có thể bước nhanh hơn về phía trước.
Nhưng lúc đám thư sinh phía sau đi qua, Thiệu Thanh Viễn vẫn liếc qua.
Nhìn ra được, những người này có một vài người bước ra từ học viện, nhìn cách bọn họ ăn mặc trang phục thống nhất là biết.
Cũng có một số thư sinh dường như đang sống trong cảnh quẫn bách, đại khái là vì số bạc Bình Nam Hầu phủ hứa hẹn mà tới đây.
Học sinh ở học viện Thiên Hải cũng có, nhưng không nhiều lắm, cũng chỉ có mười mấy người mà thôi.
Trong số những học viên này, ngay từ đầu lúc tiến vào, ngoại trừ những người mặc y phục không tốt ra, trên cơ bản đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hình như rất hưng phấn vì có thể làm việc cho Hầu gia.
Nhưng mà, vừa tiến vào hậu viện, nhìn thấy dưới hành lang trong sân có nhiều quan phủ quyền quý ngồi như vậy, cùng với một vài vị khách vừa nhìn đã biết thân phận tôn quý, trong lòng mọi người nháy mắt trở nên hưng phấn, có chút thấp thỏm bất an tăng tốc bước chân.
Một đám người lục tục vào ba căn phòng, hai huynh muội Hàn Dĩnh và Hàn Diệu lập tức phát sách y cho mọi người.
Bởi vì có quá nhiều người, bọn họ mở lại quyển sách đã qua chỉnh sửa, một trang giấy giao cho ba bốn vị thư sinh sao chép.
Cứ như vậy, sao chép xong lại sắp xếp thành quyển sách, tốc độ cũng rất nhanh.
Hàn Dĩnh phân chia cho mọi người xong rồi nói với bọn họ: “Lúc nãy chúng ta cũng nói qua quy tắc với các ngươi, đây là tỷ thí liên quan đến thanh danh của Bình Nam Hầu phủ ta, các ngươi đều là người chúng ta chọn lựa kỹ càng, hy vọng các ngươi lấy ra tất cả bản lĩnh của mình, sao chép sách xong càng sớm càng tốt.”
“Nhớ kỹ, thứ ta muốn không chỉ tốc độ nhanh mà còn muốn chữ viết chỉnh tề, đã hiểu chưa?”
Thư sinh phía dưới gật đầu: "Hiểu rồi.”
“Yên tâm đi, Hàn thế tử, Hàn tiểu thư, chúng ta nhiều người như vậy, nhất định có thể thắng.”
Hàn Dĩnh gật gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, nếu đều đã chuẩn bị tốt, vậy lập tức bắt đầu đi.”
Vì thế gần trăm thư sinh, rất nhanh tìm được một vị trí, tụm năm tụm ba ở một chỗ, bắt đầu chuẩn bị sao chép.
Lần đầu tiên bởi vì có vài người cùng nhau nhìn cùng một tờ giấy, tốc độ khó tránh khỏi hơi chậm một chút, chờ chép xong một trang, về sau sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hàn Dĩnh vừa đi vừa nhìn, thấy bọn họ lúc đầu có chút khẩn trương, ngược lại lúc sau trông rất an ổn.
Dù sao đều là người đọc sách, đọc sách viết chữ cũng thuần thục, hơn nữa chữ viết đều chỉnh tề.
Ba gian phòng bên bọn họ đều mở rộng, dù sao người quá nhiều, nếu đóng cửa chỉ mở cửa sổ thì không đủ sáng, cũng quá ngột ngạt.
Hiện giờ mở ra như vậy, cũng có thể để người bên ngoài nhìn rõ bản lĩnh của Bình Nam Hầu phủ bọn họ.
Hàn Dĩnh cảm thấy yên tâm, lúc này mới có thời gian tìm nha hoàn hỏi tình hình bên Cố Vân Đông.