Chương 893: Nói ai không có tư cách?
Hàn Dĩnh vẫn còn nhìn cuốn sách nhưng sau khi nghe Thiệu Thanh Viễn nói, vẫn có chút mất tập trung.
Sắc mặt của nàng ta tái đi, lui về sau một bước. Bình Nam Hầu vội vàng nói: "Thiên Sơn Tuyết Liên đương nhiên sẽ đưa lên theo lời hứa, loại dược liệu này vô cùng quý giá vẫn luôn được cất giữ ở Bình Nam Hầu phủ, quả là không có bên người."
Cố Vân Đông cười nhạo một tiếng: " Không có ở bên người." Ngữ điệu cô nói chậm rãi lộ rõ sự thâm sâu trong đó.
Tim Bình Nam Hầu có chút đập nhanh, cảm thấy cô có hàm ý khác.
Có điều vào khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của Cố Vân Đông đã xoay chuyển đến trên người Hàn Dĩnh: "Được rồi Thiên Sơn Tuyết Liên có thể đợi được, còn điều kiện kia thì sao? Hàn tiểu thư quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái nhận sai thì không cần trì hoãn đâu nhỉ? Dù sao nàng ta cũng ở đây."
Nhóm dịch Mayy.
Nét mặt Bình Nam Hầu cứng nhắc gượng cười nói: "Nếu đã là hứa hẹn thì nên thực hiện cùng lúc sẽ tốt hơn. Đợi đến lúc lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên, ta tất nhiên sẽ dẫn theo tiểu nữ đến gặp Thiệu phu nhân đền tội."
Ông ta nghĩ khá tốt, khoảng cách từ Bình Nam Hầu phủ đến đây cũng không gần, muốn đến cũng phải gần nửa tháng. Nếu như trên đường đi có gặp chuyện gì bị trì hoãn thì cũng phải mười ngày nửa tháng. Lại một lần nữa đến phủ Tuyên Hoà cũng không biết là khi nào.
Đến lúc đó Lão Quốc Công cũng đã rời đi rồi.
Mà bọn hắn có thể tìm một cơ hội tính toán lại sổ sách, như vậy cũng có nhiều không gian thao tác hơn.
Còn về phía Hàn Dĩnh, có để cho nó và Hàn Diệu cùng trở về không cần phải quay lại đây nữa. Thiệu phu nhân này không đến mức vì muốn nó nói lời xin lỗi mà đặc biệt đi đến Bình Nam Hầu phủ chứ.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn ông ta: "Có phải là Hầu gia hiểu lầm rồi không?"
Bình Nam Hầu: "..."
"Trước đó bọn ta nói là Hàn tiểu thư tại đây, đứng trước mặt mọi người, dập đầu nhận lỗi với ta. Hầu gia đối với hai chữ 'tại đây' còn có gì không hiểu sao?" Cố Vân Đông tủm tỉm cười hỏi, nét mặt đầy sự tò mò nhìn biểu cảm của hắn.
Bình Nam Hầu tức khắc không nói nên lời.
Có người quay đầu đi trộm cười, còn không phải sao? Tên Bình Nam Hầu này coi ai cũng là kẻ đần? Nghe không ra ông ta muốn trốn nợ sao?
Bạch Ung cười lạnh một tiếng "mất thể diện."
Lão Quốc Công cứ như vậy nhìn chằm chằm Bình Nam Hầu, dường như muốn nghe xem ông ta còn lấy lý do gì nữa.
Trên khuôn mặt Bình Nam Hầu trong chốc lát có chút hoảng sợ.
Hàn Dĩnh thấy cha mình không nói được gì nữa, cũng không tìm được cách nào để khước từ nên trong lòng càng cảm thấy luống cuống.
Nàng ta chợt lui về sau một bước, ném cuốn sách y trên tay xuống đất, tính tình nóng nảy của nàng ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nàng ta hung dữ trừng mắt nhìn Cố Vân Đông, tức giận nói: "Ta không làm, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà ta phải dập đầu xin lỗi ngươi. Ngươi cho rằng mình là ai? Một thôn nữ thì có tư cách gì để người khác quỳ lạy? Ngươi không sợ giảm tuổi thọ sao? Ta nói cho ngươi biết ta không bao giờ quỳ lạy ngươi. Ngươi không có tư cách, ngươi bỏ cái suy nghĩ đó đi."
Mọi người nghe vậy thì lắc đầu, cô nương của Bình Nam Hầu phủ này đúng là làm cho người ta mở to mắt. Rõ ràng tự nàng ta chấp nhận điều kiện. Nếu như đã chấp nhận vậy nên nói được phải làm được chứ. Bây giờ lại chơi xấu, đúng là thẹn cho thân phận thiên kim của Bình Nam Hầu phủ.
Lão Quốc Công nhìn về phía Bình Nam Hầu, đợi ông ta nói chuyện, đằng sau đám người đột nhiên phát ra một tiếng nói:
"Hử, ai không có tư cách?"
Mọi người đều kinh ngạc vội vàng quay đầu nhìn phía sau.
Sau đó nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc hoa phục đi ra từ phía sau đám đông, trên tay nam tử còn bế một cô bé khoảng năm sáu tuổi.
Cô bé còn buộc hai chùm tóc nhìn vừa đáng yêu vừa quen mắt.
A đúng rồi, không phải là cô bé này từng đi qua lầu dưới trước đó sao? Sau đó đã lên phòng riêng trên lầu hai.
Còn hai người một lớn một nhỏ đứng bên cạnh, có một nam tử giống như là hộ vệ.
Người này không phải là người hộ vệ đứng bên cạnh cửa sổ căn phòng đầu tiên sao?
Vậy…
Mọi người không khỏi nhìn về phía hai người lớn nhỏ đó. Vậy nên chủ nhân của hộ vệ này chính là vị quý nhân trước mặt bọn họ sao?
Không ít người còn lấy làm nghi hoặc nhưng ở đó cũng có vài người đã thay đổi sắc mặt.
Lão Quốc Công có chút ngạc nhiên cười ha hả tiến lên phía trước: " Quận vương gia, hoá ra người ngồi ở căn phòng đầu tiên đó là ngươi ư?"
Dịch Tử Lam cười tủm tỉm một tay dắt nữ nhi một tay cầm quạt, sau khi quạt nhẹ hai cái mới cười nói: "Đã lâu không gặp, Lão Quốc Công gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Rất tốt, ta bây giờ một chút chuyện phiền lòng cũng không có. Cả ngày vui chơi cũng không có chuyện gì phải quan tâm, có thể không tốt sao? Sức khoẻ cũng tốt hơn trước kia.”
Những người khác nghe nói người kia là Quận vương gia thì vội vàng tiến lên chào hỏi.
Dịch Tử Lam phất phất tay: "Miễn lễ, miễn lễ, đi ra bên ngoài không cần đa lễ."
Mọi người lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi lùi về sau một bước.
Lão quốc công vô cùng tò mò: "Sao Quận vương gia lại đến phủ Tuyên Hoà? Có chuyện gì sao?"
"Quả thật là có chuyện." Dịch Tử Lam gật đầu sau đó chỉ về phía Cố Vân Đông: "Ta đến tìm Cố Vân Đông."
Lời vừa nói ra mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Bạch gia vô cùng bình tĩnh. Dù sao từ đầu bọn họ đã biết rõ mọi chuyện của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở kinh thành, cũng biết rõ quan hệ của Dịch Tử Lam với hai người.
Bởi vậy lúc nhìn thấy Dịch Tử Lam xuất hiện mới có chút kinh ngạc. Dịch bởi Mayy.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông một chút kinh ngạc cũng không có, dường như đã sớm đoán trước được điều này.
Lời nói của Dịch Tử Lam vừa dứt nhiều người ở đây không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Cũng không biết Quận vương gia ở kinh thành đên đây, đột nhiên tìm Thiệu phu nhân làm gì. Theo lý mà nói, muốn tìm thì phải tìm Thiệu công tử mới đúng.
Có tin tức trước đó nói Thiệu Thanh Viễn và Dịch Tử Lam đã từng đối phó nhau, tuy nhiên đây là tin tức từ năm trước.
Như Bình Nam Hầu cũng từng nghe qua Dịch Tử Lam từng muốn Thiệu Thanh Viễn làm thuộc hạ cho hắn.
Hôm nay Quận vương gia đột nhiên xuất hiện ở đây. Hơn nữa sắc mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm về phía Cố Vân Đông, nhìn như thể hắn đến đây để soi mói.
Bình Nam Hầu có chút vui mừng, soi mói thì tốt quá.
Bạch gia có phiền toái, đương nhiên không có cách nào níu chân bọn hắn.
Chả trách trước đó gian phòng số một lại lên tiếng, ra đề bài để hai vị cô nương phân thắng thua, trong tình huống lúc đó Hàn Dĩnh thật sự không có cách nào kết thúc mọi việc. Lúc đó Dịch Tử Lam rõ ràng đã giúp bọn họ giải vây.
Lúc này trong tình huống không thể kiểm soát lại xuất hiện vô cùng kịp thời.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ông ta lai thấy Dịch Tử Lam nhìn về phía Hàn Dĩnh hỏi: " Ngươi nói nàng ấy không có tư cách để ngươi quỳ xuống nhận lỗi sao? Bởi vì nàng ấy chỉ là một thôn phụ? Mà ngươi là thiên kim của Hầu phủ? Ah thật ngại quá, nàng ấy bây giờ không còn là thôn phụ nữa rồi."